Bạn đang gặp khó lúc làm bài văn Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh? Đừng lo! Hãy tham khảo những bài văn mẫu đã được tuyển chọn và biên soạn với nội dung ngắn gọn, cụ thể, hay nhất của Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá dưới đây để nắm được cách làm cũng như bổ sung thêm vốn từ ngữ nhé. Chúc các bạn có một tài liệu hữu dụng!
Tìm hiểu chung
1. Tác giả
Bạn đang xem bài: Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh(hay nhất)
– Xuân Quỳnh (1942-1988) là nữ thi sĩ nổi tiếng trong nền thơ ca Việt Nam.
– Xuân Quỳnh sinh ra tại Hà Nội trong một gia đình trung lưu, bà sớm phải xa mẹ từ nhỏ, bố hay đi công việc nên thi sĩ học được cách tự lập từ nhỏ lúc sống với bà.
– Sự nghiệp Xuân Quỳnh để lại cho đời với hàng loạt các tác phẩm thơ ca nổi tiếng như: Tiếng gà trưa, Thuyền và biển, Sóng, …
[wpcc-script type=”rocketlazyloadscript” async src=”https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-2940752741914611″ crossorigin=”anonymous”]
[wpcc-script type=”rocketlazyloadscript”]
[wpcc-script type=”rocketlazyloadscript” async src=”https://pagead2.googlesyndication.com/pagead/js/adsbygoogle.js?client=ca-pub-2940752741914611″ crossorigin=”anonymous”]
[wpcc-script type=”rocketlazyloadscript”]
2. Tìm hiểu bài thơ Sóng
– Bài thơ Sóng Xuân Quỳnh được sáng tác năm 1967, lấy cảm hứng trong một chuyến đi thực tiễn tại bãi biển Diêm Điền – Thái Bình và in trong tập Hoa dọc hào chiến đấu.
– Đây là bài thơ tình yêu nổi tiếng nhất tiêu biểu cho phong cách thơ nữ tính, trữ tình của Xuân Quỳnh.
Dàn ý bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh
a) Mở bài
– Giới thiệu vài nét về tác giả, tác phẩm:
+ Xuân Quỳnh là một trong số những thi sĩ tiêu biểu nhất của thế hệ thi sĩ trẻ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước.
+ Bài thơ Sóng là một bài thơ rực rỡ viết về tình yêu, rất tiêu biểu cho phong cách thơ Xuân Quỳnh.
b) Thân bài
* Nói chung hình tượng sóng và em
– Hai hình tượng sóng đôi trong tác phẩm là hình tượng “sóng” và “em”, có lúc tách riêng, nhưng lúc lại hòa làm một đã trình bày toàn cầu tâm hồn phong phú, phức tạp của người phụ nữ trong tình yêu.
* Luận điểm 1: Nhận thức về tình yêu qua hình tượng sóng
– Khổ 1:
+ Con sóng của đại dương hiện lên với nhiều đối cực không giống nhau: dữ dội – dịu êm, ồn ĩ – lặng lẽ, đó cũng là hình ảnh trái tim chứa đựng nhiều xúc cảm phong phú phức tạp của người phụ nữ.
+ Hai câu sau là sự bứt phá của sóng thoát khỏi ko gian sông nhỏ hẹp, “ko hiểu mình” để tìm tới đại dương rộng lớn, người phụ nữ cũng luôn khát khao những trị giá tuyệt đích trong tình yêu, luôn muốn khám phá chính mình.
– Khổ 2:
+ Thời kì có thay đổi, nhưng bản tính của sóng “ngày xưa”, “ngày sau” vẫn tương tự: luôn dạt dào, khát khao tìm kiếm ko gian rộng lớn vẫy vùng, luôn hướng tới bờ.
+ Cũng như trong trái tim của người con gái luôn rộn rực, “bổi hổi” khát khao được mến thương, khát khao tới bờ bến nơi anh.
* Luận điểm 2: Suy nghĩ, trằn trọc về cội nguồn và quy luật của tình yêu
– Khổ 3:
+ Trái tim tình yêu của người con gái đã hòa nhịp chung với nhịp vỗ của “muôn trùng sóng bể”.
+ Người con gái trong tình yêu luôn khát khao nhận thức về mình, người mình yêu và về tình yêu. Nỗi khắc khoải “Từ nơi… lên” là khát khao tìm nguồn cội tình yêu.
– Khổ 4:
+ Tới đây chính là lời trả lời cho những băn khoăn ở khổ trước.
+ Vì trái tim người con gái đã hòa nhịp cùng sóng, nên để tìm nguồn cội tình yêu người con gái muốn lí giải nguồn cội của sóng trước, nhưng tất cả đều bí mật, để rồi ngại ngùng thốt lên “Em cũng ko biết nữa”.
* Luận điểm 3: Nỗi nhớ, lòng thủy chung son sắt của người con gái trong tình yêu
– Khổ 5:
+ Nỗi nhớ bờ của sóng triền miên, bao trùm khắp ko gian “dưới lòng sâu” – “trên mặt nước”, thời kì “ngày” – “đêm”, dạt dào tới “ko ngủ được”. Đó cũng là nỗi nhớ của người phụ nữ lúc yêu.
+ Nỗi nhớ “anh” của “em” còn ăn sâu vào cả tiềm thức, luôn túc trực trong mọi lúc, mọi nơi ngay cả trong giấc mơ: “cả trong mơ còn thức”.
– Khổ 6:
+ Nghệ thuật tương phản “xuôi – ngược”, điệp ngữ “dẫu”, “vẫn”, “về” gợi hành trình của sóng ngoài biển lớn cũng như hành trình tình yêu của người phụ nữ giữa cuộc đời.
+ Lời thề thủy chung của người phụ nữ, niềm tin hy vọng trong tình yêu, dù ở đâu cũng “hướng về anh một phương”, nghĩ về người mình yêu bằng cả trái tim.
* Luận điểm 4: Khát vọng về tình yêu vĩnh cửu, bất tử
– Khổ 7: Khẳng định quy luật vĩnh cửu của tự nhiên “con nào chẳng tới bờ … Dù… cách trở”, cũng giống như “em”, dù khó khăn, thử thách vẫn luôn hướng tới “anh”.
– Khổ 8:
+ “Cuộc đời tuy dài thế / Năm tháng vẫn đi qua”: cảm giác độc thân nhỏ nhỏ trước cuộc đời, nỗi lo lắng về sự hữu hạn của tình yêu trước thời kì vô tận.
+ “Như biển kia … bay về xa”: cảm giác bất an trước cái dễ thay đổi của lòng người giữa “muôn vời cách trở”. Nhưng đây còn là vượt lên sự lo lắng phấp phỏng đặt niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của tình yêu như mây có thể vượt qua biển rộng.
– Khổ 9:
+ “Làm sao” gợi sự băn khoăn, khắc khoải, ước ao được hóa thành “trăm con sóng nhỏ” để muôn thuở vỗ mãi vào bờ.
+ Đó là khát khao của người phụ nữ được sống trong “biển lớn tình yêu” bằng tình yêu và cùng tình yêu, khát khao hòa nhập tình yêu riêng tư trong tình yêu chung rộng lớn.
=> Bài thơ cho chúng ta thấy rõ những cung bậc xúc cảm sâu lắng, thầm kín trong tình yêu. Đó là tiếng lòng, là nhịp chảy của những trái tim đang khát khao, rộn rực mến thương.
* Rực rỡ nghệ thuật
– Sử dụng hình tượng sóng đôi “sóng” và “em”
– Thể thơ năm chữ với cách ngắt nhịp linh hoạt
– Tiếng nói thân thiện, trong sáng, dung dị, tinh tế.
c) Kết bài
– Cảm nhận của em về bài thơ.
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 1
Xuân Quỳnh là nữ thi sĩ có phong cách sáng tác hồn hậu, thắm thiết nhưng tha thiết và mãnh liệt. Đọc thơ chị chúng ta như lạc vào một toàn cầu với đầy cung bậc xúc cảm không giống nhau. Bài thơ “Sóng” rút trong tập Hoa dọc hào chiến đấu là một tác phẩm tương tự. Xuân Quỳnh muốn gửi gắm những tâm tư thầm kín nhưng rất mực thâm thúy và da diết qua những vần thơ 5 chữ này.
Có nhẽ thể thơ 5 chữ rất thích hợp cho phong cách sáng tác cũng như mục tiêu sáng tác bài thơ này của Xuân Quỳnh. Với tâm hồn sôi nổi, trẻ trung, tình yêu phơi phới, sống và góp sức hết mình Xuân Quỳnh đã trải lòng mình trên những vần thơ thật đẹp.
Sóng là hình tượng trung tâm, xuyên suốt bài thơ, biểu tượng cho khát vọng, tình yêu mãnh liệt của người con gái lúc yêu. Những biểu lộ của sóng chính là những cung bậc tình cảm của người con gái, lúc dịu dàng, lúc dữ dội, lúc mãnh liệt ko thể kiềm chế được. Cũng có thể nó Xuân Quỳnh đã hóa thân vào sóng để biến tình yêu của mình thành bất tử trong trái tim.
Tác giả mở đầu bài thơ bằng sự đối lập của sóng:
Dữ dội và dịu êm
Ồn ĩ và lặng lẽ
Sông ko hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Đọc những câu thơ này lên, người đọc trông thấy sự đối lập một cách rõ nét của sóng. Sóng có lúc yên lặng, ko nổi sóng nhưng lúc có giông bão thì lại cuồn cuộn lên dữ dội, ồn ĩ. Sóng với muôn vàn biểu lộ, ko bao giờ đứng yên. Tâm hồn người con gái lúc yêu có chăng cũng tương tự, luôn chồng chất nhiều trạng thái và trằn trọc không giống nhau. Nếu như hiện tượng của sóng khó có thể giảng giải nổi thì những trạng thái lúc yêu của người con gái cũng thế. Lúc toàn cầu này chật hẹp quá nhưng tình yêu lại quá rộng lớn, con “sóng” đấy muốn đi tới một nơi thật xa, có thể vẫy vùng, có thể bắt nhịp mến thương.
Có thể nói phong cách trình bày cũng như quan niệm của Xuân Quỳnh trong tình yêu thật mới mẻ, đầy sức hút.
Tuy tâm trạng luôn biến động nhưng con sóng cũng như tấm lòng người con gái lúc yêu vẫn luôn như thế, ko chuyển đổi, nó càng mãnh liệt hơn:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ
Khát vọng trong tình yêu luôn mãnh liệt và tha thiết. Tuổi xanh là tuổi của tình yêu và hi vọng. Tình yêu càng lớn, khát vọng càng mãnh liệt. Đó dường như là chân lý trong tình yêu. Tình yêu của tuổi xanh là tình yêu tràn đầy hi vọng.
Sang những khổ thơ tiếp theo, hình ảnh nhân vật trữ tình đã xuất hiện thổ lộ những tâm tư cũng như những hoài nghi chưa giảng giải được:
Sóng kể từ gió
Gió kể từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau
Tới quy luật của tự nhiên “sóng” từ đâu, “gió” từ đâu con người cũng ko thể giảng giải được thì tình yêu tới từ bao giờ có phải chăng cũng khó lí giải hay ko? Sự vô hạn của tự nhiên làm cho sự hữu hạn của tình yêu bất lực, ko thể giảng giải. Lại thêm một quan niệm mới về tình yêu của Xuân Quỳnh. Tình yêu vốn là thứ khó đoán, nó tới từ bao giờ lại càng mơ hồ hơn hết.
Câu thơ “Em cũng ko biết nữa” trình bày sự hồn nhiên nhưng đáng yêu của người con gái. Như một kiểu hờn dỗi vô cớ với chính bản thân mình.
Xuân Quỳnh đã tìm tới với những cung bậc của sóng để trình bày cung bậc tha thiết và mãnh liệt nhất trong tình yêu
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức
Lại là một cấu trúc đối lập tương phản có trị giá cao trong việc thể trạng thái thái lúc yêu. Nỗi nhớ trong tình yêu luôn là điều cồn cào và tha thiết nhất. Dù là “Sóng trên mặt nước” hay “sóng dưới lòng sâu” thì “bờ” vẫn luôn là điều nhưng mà sóng nhớ nhung nhất. Cũng như “anh” vẫn luôn là nỗi nhớ túc trực trong “em”. Đặc thù nỗi nhớ này càng da diết và cồn cào hơn ở cả ngảy trong mơ. Nỗi nhớ cứ túc trực, chực trào ra ngay bất kỳ lúc nào.
Người ta vẫn nói trong tình yêu con gái luôn ở thế thụ động, nhút nhát, e sợ nhưng trong thơ của Xuân Quỳnh con gái ở thế chủ động, ko che dấu tình cảm của mình, cứ để nó tràn ra. Một cách trình bày, một quan niệm mới mẻ đầy ấn tượng đối với người đọc.
Tình yêu của “em” luôn thủy chung dù cho hai người ở cách xa:
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
Dù ko gian mênh mông và thời kì dài đằng đẵng thì trái tim của “em” vẫn chỉ hướng về mỗi anh. Đó như một lời thế thâm thúy và bất tử trong tình yêu của người con gái.
Nhưng dẫu tình yêu có dài, có sâu nặng thì tấm lòng của người con gái vẫn luôn thấp thỏm, lo ngại:
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Những câu thơ thoáng một nỗi buồn mênh mang và xa xăm, chuyện gì rồi cũng qua đi, năm tháng và tình yêu cũng vậy. Liệu rằng tình yêu có thể vĩnh cửu hay ko, chỉ có thể hòa mình vào tự nhiên, vào đất trời thì mới có thể làm cho tình yêu bay cao, bay xa hơn.
Những băn khoăn, trằn trọc trong tình yêu của người con gái đã trở thành mãnh liệt, thôi thúc thành ước vọng:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ
Nhân vật trữ tình đang loay hoay tìm cách làm tan chảy những con sóng hòa vào đại dương mênh mông để tình yêu luôn tồn tại, luôn còn mãi, vĩnh cửu. Vốn dĩ tình yêu ko bao giờ đơn đọc một mình, nó luôn hòa với toàn cầu rộng lớn ở bên ngoài. Xuân Quỳnh thực sự rất khôn khéo và tài hoa, kết tinh được những khát vọng lớn lao của người con gái.
“Sóng” là một bài thơ hay, ý nghĩa, vừa sôi nổi vừa hồn nhiên vừa mãnh liệt vừa mang ý tượng trưng cho một tình yêu bất tử và tha thiết. Xuân Quỳnh xứng đáng là một thi sĩ tiêu biểu, với một phong cách hiện đại, nữ tính nhưng mãnh liệt, cháy bỏng.
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 2
Nếu như Xuân Diệu đã từng thổn thức vì tình yêu, hiến dâng trọn đời cho tình yêu chạy vội với thời kì để được yêu thì Xuân Quỳnh cũng thế, cũng từng thấp thỏm, lo lắng, thống khổ vì yêu. Nhưng dù sao đi nữa, là phận nữ nhi nên người rất ít tó ra táo tợn, quá mạnh dạn như Xuân Diệu. Đọc thơ Xuân Quỳnh, ta thường bắt gặp hình ảnh con sóng, chiếc thuyền nói hộ tình yêu. Cũng vì lẽ đấy, suy cho cùng đây chỉ là những chất liệu dung dị, tầm thường nhất trong cuộc sống song lại chứa đựng biết bao là ngụ ý, biết bao là ẩn tình nhưng mà Xuân Quỳnh muốn bộc bạch. Chúng ta đã tới với Sóng của Xuân Quỳnh để thưởng thức từng vị thương, vị nhớ của một người phụ nữ đang yêu.
Người ta thường ví rằng tình yêu là một bông hoa kì diệu! Vâng! Quả đúng như thế, tình yêu chưa bao giờ đi theo một hướng xác định. Cũng có lúc, người ta nhìn nhận tình yêu là cây đàn muôn điệu gảy lên muôn bản nhạc tình, có lúc trầm bổng thiết tha, có lúc nghẹ ngào đớn đau, cũng có lúc e ấp, nũng nịu, dễ thương. Thì đây, trong bài thơ này, tình cảm của nhân vật “Em” cũng biến thiên như thế!
Sóng là thơ ngũ ngôn, một thể thơ rất thích hợp để kể về một huyền thoại tình yêu đầy ăm ắp những tâm trạng khắc khoải, những cung bậc tình cảm và vì thế bài thơ dễ dàng được phổ nhạc. Sóng là một hình tượng ẩn dụ, là phương tiện bộc lộ tình cảm của nhân vật “Em”
Dữ dội và dịu êm
Ồn ĩ và lặng lẽ
Sóng ko hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thể
… Bổi hổi trong ngực trẻ.
Một câu chuyện cổ tích về tình yêu được thi sĩ Xuân Quỳnh kể lại. Câu chuyện kể từ một con sóng chẳng biết xuất phát từ đâu, sóng xuất hiện như một con người có nội tâm nhiều biến động. Hai trạng thái tâm hồn đối lập nhau, xâu xé nhau, buồn vui lộn lạo. Sóng chẳng hiểu vì sao mình lại cứ “dữ dội” rồi ‘ dịu êm”, “ồn ĩ” rồi ‘lặng lẽ”. Phải chăng sóng đang yêu, yêu ân thầm, lặng lẽ? Vâng! Một tình cảm đang rộn rực trong trái tim người con gái làm sao người nào có thể “khái niệm được tình yêu”. Một buổi chiều mộng? Một lần gặp mặt? Một phút xao dộng trong tâm hồn? Người con gái hay chính nhân vật “Em” trong bài đang cố tìm câu trả lời cho tình yêu, cho sự bâng khuâng, đối lập của lòng mình. Và rồi chỉ còn một lối thoát: con sóng phái tìm ra tận bể cũng như “Em” đi tìm xuất xứ của tình yêu.
Tâm hồn con người là một cõi mênh mông vô tận. Làm sao ta có thể đi xuyên suốt hết cái cõi vô tận đấy. Và ngay chính trong lúc cõi lòng đang bùng lên ngọn lứa mến thương thì cô gái trẻ lại càng trằn trọc, bâng khuâng, khắc khoải, dằn vặt với chính lòng mình. Phải vượt khỏi cái giới hạn chật hẹp này, phải lao mình vào chân trời rộng lớn, những miền vô tận để hiểu rõ lòng mình
Con sóng đã rời bờ ra đi, đi thật xa, cố tìm hiểu và soi mình với những con sóng khác đề biết được sự huyền diệu của tình yêu, nhưng mà ngày nay đối với sóng vẫn còn là một bí mật.Tình yêu là gì ư? Một thi sĩ Pháp đã từng khẳng định: “Tình yêu là điều nhưng mà con người “ko thể hiểu nổi”. Và thế rồi con sóng vẫn đi tìm mãi, tìm mãi:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ.
Tình yêu cũng như con sóng, vẫn vĩnh hằng với thời kì và tuổi xanh. Xuân Diệu đã từng nói:Hãy để trẻ em nói cái ngon của kẹo, hãy để tuổi xanh nói hộ tình yêu” Tình yêu gắn liền với tuổi xanh. Tuổi xanh là trái tim dào dạt, đa cảm và rạo niềm mến thương chất sống. Chính vì thế nhưng mà cái khát vọng tình yêu cứ bổi hổi trong ngực trẻ, nó cứ xúc tiến tuổi xanh đi tìm chân lí yêu đương, cũng như con sóng “ngày xưa và ngày sau vẫn thế’’. Tuy nhiên, câu thơ “bổi hổi trong ngực trẻ” là một câu thơ chưa chín. Thật ra ngực trẻ hay ngực già… đều nồng nàn bổi hổi trước tình yêu. Song, sóng và em cứ tìm mãi nhưng mà chẳng hiểu không thể hiểu được tình yêu. Sóng chính là tiêu biểu của sự nhận thức về cái “quy luật” ko thể giải nghĩa được tình yêu:
Sóng kể từ gió
Gió kể từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau.
Sóng kể từ gió – Vâng! Gió kể từ đâu? Tình yêu kể từ đâu? cũng ko biết nữa. Đọc những câu thơ này, ta chợt tưởng tượng cái lắc nhẹ như một sự bất lực của cô gái. Trong lúc người con gái cố đi tìm tình yêu thì tình yêu trở thành trò chơi ú tim, ko tài nào nắm bắt được và thế là, muôn thuở tình yêu vẫn là sự bí hiểm.
Tình yêu của “Em” giờ đây trở thành nỗi nhớ da diết, giày vò. Nó choáng đầy ko gian,nó chiếm cả tầng sâu và bề rộng, nó trải dài trong mọi thời kì. Phậm Đình An đã nhận xét: “Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh ko ngừng lại ở mức độ yêu buổi đẩu giản đơn hò hứa hẹn, non nớt, ngọt ngào, nhưng mà là tình yêu hạnh phúc, tình yêu gắn bó với cuộc sống chung với nhiều yêu cầu ở chiều sâu tình cảm,với nhiều chứng minh của thử thách, mang đậm dấu ấn trách nhiệm”. Chính vì thế nên tình yêu của người “Em” ở đây có thể nói ko còn xốc nổi nhưng mà khá chín chắn, có sự can thiệp của lí trí, có ý thức về mặt tình cảm.
Đấy thế nhưng mà trong lòng người con gái vẫn trỗi dậy mãnh liệt một nỗi nhớ muôn hình muôn sắc:
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được.
Nỗi nhớ của “em”, của tình yêu dữ dội được khởi đầu từ những cái cao cả lớn lao, ko tủn mủn và tầm thường chút nào! Nỗi nhớ đấy da diết, cuốn lấy tâm hồn người con gái! Với Xuân Quỳnh là thế: mọi con sóng đều có bờ, mục tiêu là vỗ vào bờ nên lúc sóng xa bờ thì phải nhớ bờ, ngày đêm ko ngủ được.
Cũng như sóng, nỗi nhớ về “Anh” vẫn trào lên mãnh liệt:
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức
Tình yêu tới, tình yêu mang theo một nỗi nhớ vô bờ tới với “Em”, choáng ngợp tâm hồn “Em”. Tình yêu đã trở thành đặm đà tới thế, và nỗi nhớ lại càng da diết triền miên.
“Có ko gian nào dài hơn chiều dài nỗi nhớ, có một khoảng mênh mông nào sâu thẳm hơn tình yêu…”. Vâng! Làm sao đo được nỗi nhớ, làm sao đo được tình yêu! “Em” vẫn nhớ tới “Anh”, chỉ nhớ về phương anh nhưng mà thôi:
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh – một phương
Tình vêu thật huyền diệu! Điều đáng nói là “Em” biết chủ động, biết gửi trao nỗi nhớ về hướng xác định: Phương anh! – Phương của tình yêu: “rợp trời thương đấy mấy màu xanh suốt, nhưng mà em nghiêng hết đấy mấy về phương anh, nhưng mà em nghiêng hết đấy mấy về phương anh…” Tình yêu của người phụ nữ thật mãnh liệt nhưng cũng thật trong sáng, dung dị, một tình yêu thủy chung và trọn vẹn. Song để trọn vẹn mối tình đấy, con sóng phải vượt qua vô vàn cách trở:
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Con sóng muốn tới bờ, phải vượt qua bao giông tố, bão bùng, Em muốn hướng về anh. phải vượt qua bao cạm bẫy cuộc đời. Suy cho cùng, tình yêu phải cần thử thách tôi rèn mới thấy rõ trị giá thực sự của nó. Tình yêu muốn tồn tại cũng phài có sự ra đi và trở lại, phải có sự dồi lên, lắng xuống cuối cùng trớ về với tinh yêu hồn nhiên thuở đầu.
Chính tình yêu cùa anh đã tạo điều kiện cho em vượt qua tất cả, đón nhận một tình yêu vĩnh cửu – tình yêu lớn lao và cao thượng, ko mang màu sắc vị ko riêng rẽ nhưng mà là hòa trong cái chung và ở trong cái chung mênh mông đấy,cái riêng sẽ tồn tại mãi mãi:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ.
Tình yêu sẽ trưởng thành thắm thiết hơn và sẽ vĩnh hằng trong cái đẹp của tạo hóa.
Bài thơ kết thúc rồi nhưng mà nhịp độ êm ái, nhẹ nhõm của tình yêu vẫn còn vướng đọng đâu đây. Bài thơ thành công ko chỉ trong việc mô tả hình tượng “sóng” nhưng mà còn bộc lộ một tình yêu thật sôi nổi, nỗi khát khao tình yêu của thi sĩ nữ. Đây chính là nét mới mẻ trong thơ ca hiện đại Việt Nam, trong rất nhiều loài hoa thì bông hoa Xuân Quỳnh tỏa ra một hương thơm riêng , một cách cảm nhận riêng về sóng – biển trong tình yêu. Tình yêu như con sóng mênh mang, vô tận, song cái đích cuối cùng cũng là một tình yêu thứ nhất vĩnh hằng mãi mãi.
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 3
Đối với Xuân Quỳnh tình yêu là lẽ sống, là chân lí trong cuộc đời. Thơ tình của bà giản dị, tâm thành nhưng mà cũng vô cùng thâm thúy. Sóng là một trong những bài thơ tiêu biểu nhất của bà. Người đọc ko chỉ ấn tượng bởi ngôn từ dung dị, giàu xúc cảm nhưng mà còn xúc động bởi một trái tim yêu tâm thành, đắm thắm và ước nguyện góp sức đẹp tươi, cao cả trong tình yêu.
Bài thơ “Sóng” trước hết rực rỡ cách tác giả xây cặp hình tượng sóng – em vô cùng lạ mắt, giữa sóng và em có những điểm tương đồng, giao thoa với nhau. Dùng sóng để nói về tình yêu, Xuân Quỳnh ko phải là người trước tiên, ta có thể kể tới Xuân Diệu với vần thơ yêu đương nồng nàn: “Anh xin làm sóng biếc/ Hôn mãi cát vàng em/ Hôn thật khẽ thật êm/ Hôn êm đềm mãi mãi/ Đã hôn rồi hôn lại/ Cho tới mãi muôn thuở/ Anh mới thôi dào dạt”. Nhưng Xuân Quỳnh, bằng tài năng và sở thích riêng đã làm cho hình tượng này mang những điểm khác lạ. Nếu thông thường sóng – động thường gắn liền với người đàn ông, thì trong thơ Xuân Quỳnh, sóng lại gắn với người con gái, nó cho thấy vẻ đẹp táo tợn, mạnh mẽ, hiện đại ở người phụ nữ.
Mở đầu bài thơ, là những nhận thức, khám phá của em về chính bản thân: “Dữ dội và dịu êm/ Ồn ĩ và lặng lẽ/ Sông ko hiểu nổi mình/ Sóng tìm ra tận bể”. Hai câu thơ đầu tác giả khai thác triệt để hiệu quả nghệ thuật đối, giữa cái ồn ĩ, mãnh mẽ với cái dịu êm, lặng lẽ, giúp người đọc có thể tưởng tượng tính chất tự nhiên của con sóng. Nhưng quan trọng hơn đó chính là ẩn dụ về tâm hồn của một người con gái đang yêu, toàn cầu tình yêu vô cùng phức tạp, bí mật với nhiều cung bậc tình cảm, xúc cảm không giống nhau. Từ việc nhận thức về bản thân mình, và tình yêu là vô cùng phức tạp, đã khiến em có một khát vọng muốn truy nguyên, tìm hiểu tình yêu. Có thể thấy khát vọng của nhân vật trữ tình là vô cùng lớn lao, mạnh mẽ bởi dám rời bỏ cái thân thuộc, để tìm cái rộng lớn mênh mông, đầy bất trắc. Khát vọng lớn lao đấy xuất phát từ nhu cầu giải nghĩa, lí giải toàn cầu đa chiều, phức tạp trong tình yêu.
Đứng trước ko gian đại dương rộng lớn, nhân vật trữ tình đi từ tình yêu nhỏ nhỏ của mình để chiêm nghiệm tình yêu muôn thuở. Tiếp tục là sự tương đồng giữa sóng và tình yêu: “Ôi con sóng ngày xưa/ Và ngày sau vẫn thế/ Nỗi khát vọng tình yêu/ Bổi hổi trong ngực trẻ”. Nếu như con sóng dù của ngày xưa, hay ngày sau, quá khứ hay ngày nay thì vẫn luôn ồ ạt vỗ vào bờ thì tình yêu cũng vậy, các thế hệ sẽ tiếp nối yêu nhau bằng một tình yêu nồng nàn, tha thiết.
Nhân vật trữ tình tiếp tục giải nghĩa, lí giải về xuất xứ của sóng và gió, đồng thời cũng là giải nghĩa lí, giải về tình yêu:
Trước muôn trùng sóng bể
…
Lúc nào ta yêu nhau
Trong hai khổ thơ tác giả đưa ra ba câu hỏi tu từ: Từ nơi nào sóng lên? Gió kể từ đâu? Và Lúc nào ta yêu nhau? Những từ để hỏi: lúc nào, nơi nào,… tạo nên giọng thơ suy tư, lí trí những lại bất lực lúc tìm hiểu xuất xứ của tình yêu, nhân vật trữ tình phải thú nhận một cách thành thực, đáng yêu về việc ko thể đưa ra câu trả lời cho câu hỏi “Lúc nào ta yêu nhau”. Điều này, chính ông hoàng thơ tình Xuân Diệu cũng đã từng thú nhận: “Làm sao giải nghĩa nổi tình yêu”. Khổ thơ đã nói lên được quy luật tâm lí chung của tất cả những người đang yêu đó là luôn hào hứng tìm cách giải nghĩa tình yêu của mình. Song cuối cùng đều phải thừa nhận tình yêu là thứ chỉ có thể tận hưởng chứ ko thể lí giải.
Bằng sự sóng đôi, hòa quyện giữa hai hình tượng sóng – em, nhân vật trữ tình đã giải nghĩa, lí giải về chính mình và về tình yêu. Qua sự giải nghĩa đấy cho ta thấy hình ảnh một cô gái mang trong mình tình yêu sôi nổi, khát vọng to lớn, mãnh liệt nhưng vẫn hết sức thắm thiết, dịu dàng.
Sang tới khổ thơ thứ năm và thứ sáu Xuân Quỳnh tập trung làm rõ những cung bậc xúc cảm quan trọng nhất và cũng mãnh liệt nhất trong tình yêu đó chính là nỗi nhớ. Để trình bày nỗi nhớ trong tình yêu, Xuân Quỳnh cũng mượn quy luật chung của sóng, sóng ở đây đã nhân hóa thành một cô gái có tình yêu mãnh liệt với bờ. Nỗi nhớ của sóng được trải dài ra cả hai trục ko gian và thời kì. Trên trục ko gian, con sóng trên mặt nước dào dạt, ồn ĩ, dưới lòng sâu lại đau đáu, khắc khoải. Trên trục thời kì nỗi nhớ trải dài cả ngày và đêm. Nỗi nhớ của sóng đã diễn tả đầy đủ tình yêu nồng nàn, cháy bỏng của người con gái đang yêu. Và dường như nỗi nhớ đấy vẫn là chưa đủ, để tác giả nhận mạnh thêm: “Lòng em nhớ tới anh/ Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ của em vừa có sự tương đồng, vượt lên trên nỗi nhớ của sóng. Nỗi nhớ của sóng mãnh liệt những vẫn có giới hạn, còn nỗi nhớ của em vượt qua mọi giới hạn của lí trí, xâm chiếm cả tâm hồn em, cả vùng vô thức đó là trong những giấc mơ.
Vượt qua sự ngượng ngùng, nhân vật trữ tình đã tự phơi trải nỗi nhớ mãnh liệt, ồn ĩ, để rồi sau đó lắng xuống trở về đúng với thực chất, cốt cách của người phụ nữ Việt Nam truyền thống: “Dẫu xuôi về phương Bắc/ Dẫu ngược về phương Nam/ Nơi nào em cũng nghĩ/ Hướng về anh một phương”. Xuân Quỳnh đã hoán đổi vị trí: xuôi về Bắc, ngược về Nam, để khẳng định, dù có biến động gì thì tình yêu và nỗi nhớ giành cho người mình yêu vẫn là vĩnh cửu.
Ba khổ thơ cuối cùng là niềm tin, khát vọng tình yêu cao cả, mãnh liệt. Với đặc trưng phong cách của mình, tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh gắn với sự lo lắng, khắc khoải, khổ thơ thứ tám chính là mình chứng cho phong cách thơ của bà, giọng thơ trùng xuống: “Cuộc đời tuy dài thế/ Năm tháng vẫn đi qua/ Như biển kia dẫu rộng/ Mây vẫn bay về xa”. Thi sĩ khắc khoải, lo lắng về cái hữu hạn, mỏng manh của kiếp người, tình yêu trước cái rộng lớn của vũ trụ. Lo lắng, khắc khoải song Xuân Quỳnh ko hề bi quan, bà ý thức được sự ngắn ngủi của đời người, nên nâng niu, trân trọng từng khoảnh khắc của ngày nay để vĩnh cửu hóa nó, để được sống mãi trong tình yêu. Bởi vậy bà khát khao hóa thân thành những con sóng nhỏ, để trường tồn với tình yêu nghìn năm. Dọc chiều dài bài thơ, sóng là phương tiện để em trình bày tình yêu, nỗi nhớ, để khổ thơ cuối sóng còn trở thành phương tiện để em bất tử hóa tình yêu.
Với hình tượng nghệ thuật sóng đôi sóng – em rực rỡ, ngôn từ giản dị nhưng mà dạt dào xúc cảm, Xuân Quỳnh đã cho người đọc cảm nhận thâm thúy nhất về tình yêu, những cung bạc xúc cảm trong tình yêu lứa đôi. Tình yêu, đề tài muôn thuở của thi ca, nhưng với một cách riêng, một trái tim yêu tâm thành, táo tợn nhưng mà cũng hết sức tha thiết, dịu dàng, Xuân Quỳnh đã nói lên tiếng lòng của biết bao cô gái lúc yêu.
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 4
Thơ tình yêu là mảng thơ rực rỡ nhất của Xuân Quỳnh. Bài Sóng là một trong những bài hay của mảng thơ này. Cuộc đời Xuân Quỳnh có nhiều điều xui xẻo mắn. Tình yêu của chị cũng có nhiều trắc trở. Nhưng đây là bài thơ tình ở thời kỳ đầu lúc người con gái còn chưa trải nghiệm nhiều trong đời tình ái. Bài Sóng vì thế dạt dào sôi nổi, tươi mát và tràn đầy tin tưởng ở hạnh phúc, ở tương lai.
Trước hết tình yêu là một trạng thái tâm lý khác thường (Vừa dữ dội vừa dịu êm. Vừa ồn ĩ vừa lặng lẽ). Và đã yêu thì bao giờ cũng tự cảm thấy lớn rộng nên ko chịu được nơi chật chội. Nó là con sóng, dòng sông chật hẹp ko hiểu nổi phải tìm ra biển lớn. Vì sao thế? Giảng giải sao được. Tình yêu muôn thuở vẫn thế:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ
Nhưng lúc yêu người ta lại cứ muốn tìm, muốn giảng giải (Em nghĩ về anh, em). Vì tình yêu yêu cầu tuyệt đối và triệt để. Vì sao ta yêu nhau? Ta yêu nhau từ bao giờ? Từ ngày nào? Giờ nào? Hỏi người yêu và tự hỏi mình. Nhưng cũng như sóng biển và gió trời vậy thôi, làm sao nhưng mà biết được.
Sóng kể từ gió
Gió kể từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau
Xuân Diệu ngày xưa từng viết ”Làm sao giải nghĩa được tình yêu”. Tình yêu ko giải nghĩa được. Nó cứ chiếm lấy lòng ta ko biết từ lúc nào và bằng cách nào.
Yêu bao giờ cũng đi với nhớ. Yêu thì tương tư. Nhớ da diết, nhớ ko gì khuây nguôi được. Đoạn thư từ câu thứ 17 tới câu thứ 26 là một tâm trạng tình xao xuyến, trằn trọc, nồng nhiệt, say mê. Tình yêu của người nữ giới thật tâm thành, mãnh liệt – con sóng tình yêu đã nổi lên dào dạt triền miên, dù trên mặt nước hay dưới lòng sâu. Nhớ nên xoành xoạch tỉnh thức – thức cả trong mơ, như sóng biển triền miên dào dạt:
Ôi con sóng nhờ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Như em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thứ
Cả bài thơ Sóng, nhưng rõ nhất là ở đoạn thơ này, nhịp thơ là nhịp sóng và nhịp sóng tới đoạn thơ này như mãnh liệt hơn, nồng nhiệt hơn, sôi nổi hơn. Tình yêu qua nỗi nhớ dường như đạt tới cao trào. Lời thơ hăm hở, nô nức hơn:
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương
Ba khổ thơ cuối phơi phới một niềm tin:
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Yêu và tin đi liền với nhau. Lúc đã đắm say thì ko còn nghi ngờ gì nữa. Sau này qua nhiều trải nghiệm đắng cay, thơ tình Xuân Quỳnh sẽ ko còn tin yêu phơi phới như thế nữa. Cảm động nhất là niềm tin kiên cố ở hạnh phúc, thi sĩ muốn tình yêu trở thành vĩnh viễn:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ
Sóng là bài thơ xinh xẻo, trong sáng, tình yêu sôi nổi chân thực phát biểu thẳng thắn từ phía người nữ giới là một điều ko có nhiều trong văn học ta. Một tình yêu như thế khiến ta thêm tin yêu cuộc sống. Nó tăng cường sức sống làm cho con người trở thành đẹp hơn, cao cả hơn.
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 5
Trong bài “Tương tư chiều” Xuân Diệu đã từng viết:
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi
Đó là những lời yêu tha thiết, nồng nàn của một chàng trai trước người con gái mình yêu. Thật táo tợn mạnh mẽ, nhưng mà cũng đầy tâm thành, da diết. Nếu như nam nhân viết thơ tình ta nhớ tới Xuân Diệu, thì nữ nhân viết thơ tình ko thể ko nhắc tới Xuân Quỳnh. Xuân Quỳnh người phụ nữ của hạnh phúc đời thường, thơ bà viết dung dị, ngâp đầy xúc cảm. Sóng là một ví dụ tiêu biểu về hồn thơ của bà.
Viết về sóng, thuyền biển ko chỉ tới Sóng của Xuân Quỳnh mới có, nhưng mà ta đa biết tới Xuân Diệu, hay chính bản thân bà đã có bài Thuyền và biển. Nhưng nếu như Thuyền và biển da diết, sâu lắng thì Sóng lại mang trong mình cái nồng nàn, mãnh liệt, của con người trẻ tuổi đang cuống quýt yêu đương, cuốn quýt bộc bạch:
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức.
Tình yêu của tuổi xanh say mê cuồng nhiệt. Cũng như bao nhiêu người yêu nhau khác, họ luôn có một thèm muốn truy nguyên xuất xứ của tình yêu. Nhân vật trữ tình trong bài thơ này cũng vậy:
Dữ dội và dịu êm
Ồn ĩ và lặng lẽ
Sông ko hiểu ổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Hai câu thơ đầu đã nói lên hai trạng thái đối lập trong tình yêu, lúc dữ dội ồn ĩ, lúc lại dịu êm, lặng lẽ. Đó cũng chính là những cung bậc xúc cảm của người con gái lúc yêu. Xuân Quỳnh quả là một người phụ nữ tài tình lúc biểu lộ tình cảm, xúc cảm của nhưng người đang yêu nhau. Đọc khổ thơ bất giác ta cũng phải ko ngừng thổn thức trước những cung bậc xúc cảm đấy. Trong cuộc sống hay đặc trưng là tình yêu, người nào nhưng mà chẳng có khát khao hiểu tường tận, kĩ lưỡng, nhưng “sông” cũng đành bất lực nhưng mà ko hiểu, bởi vậy mang trong mình quyết tâm tìm ra tận bể đê truy nguyên xuất xứ. Ý tưởng thật táo tợn, thật lạ mắt. Xưa nay có người con gái nào lại có những suy nghĩ và hành động tương tự. Qua đó cũng trình bày được trái tim yêu cháy bỏng của nhân vật trữ tình.
Sóng tìm xuất xứ của tình yêu thật logic, mở đầu truy tim từ xuất xứ của song:
Sóng kể từ gió
Gió kể từ đâu
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau
Nếu như quy luật của tình yêu thật dễ dàng để phân tích, lý giải, sóng được sinh ra từ gió. Thì quy luật của tình cảm lại là một câu đố ko bao giờ có lời trả lời. Chúng ta yêu một người nhưng mà không thể lí giải vì sao lại yêu, chúng ta cũng chẳng lí giải được con tim kia rung động từ lúc nào. Chỉ biết một ngày trái tim bỗng lạc nhịp vì một người nào khác, đấy chính là lúc ta trông thấy mình yêu từ lúc nào ko hay. Nhân vật trữ tình cũng buộc phải thừa nhận, ko biết tình yêu đó kể từ lúc nào.
Cả bài thơ là tình yêu nồng nàn, tha thiết, nó như trăm nghìn con sóng dội vào bờ, tình yêu vì thế nhưng mà cũng ko ngừng dâng lên:
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức
Trong câu thơ này, tình yêu như con ngọn sóng cao nhất, mạnh mẽ nhất, đây là khổ thơ duy nhất có tới sáu câu, cũng là khổ thơ trình bày nỗi nhớ mãnh liệt nhất của nhân vật trữ tình. Dù là dưới đáy sông hay trên mặt nước, dù ngày hay đêm sóng vẫn luôn thao thức. Em cũng vậy, vẫn luôn nhớ về anh, thậm chí ngay cả miền vô thức tình yêu, nỗi nhớ vẫn dâng trào, cuộn sóng. Đọc câu thơ ta lại bất giác nhớ tới bài Thuyền và biển: “Những ngày ko gặp nhau/ Biển bạc đầu thương nhớ/ Những ngày ko gặp nhau/ Lòng thuyền đau rạn vỡ”. Ở bất kỳ thời khắc nào, dường như tình yêu đối với Xuân Quỳnh vẫn luôn là lẽ sống, luôn da diết, cuộn trào.
Nếu như đầu bài thơ tình yêu thơ dại, cuống quýt, nồng nhiệt, thì tới cuối bài thư lại càng trở thành trầm lặng, thâm thúy hơn. Tình yêu của bà thủy chung, son sắt “Dẫu xuôi về phương bắc/ Dẫu ngược về phương Nam” vẫn luôn một lòng hướng về phương anh. Và để khẳng định hơn nữa tình yêu của mình hai khổ thơ cuối trình bày ý chí quyết tâm, trình bày ước nguyện tâm thành của tác giả trong tình yêu:
Ở ngoài kia đại dương
…
Để nghìn năm còn vỗ
Dù cuộc đời còn nhiều hắc búa, còn nhiều spsng gió nhưng sóng vẫn tới bờ, mây vẫn bay về xa cũng như tình yêu của em dành cho anh vẫn luôn vẹn tròn, thủy chung ko bao giờ thay đổi. Kết thúc bài thơ là ước nguyện tha thiết được tan ra vào tình yêu lớn của đất trời, để nghìn năm sống trong tình yêu. Lời thơ trở thành mạnh mẽ, gấp gáp cũng như nhịp đập trái tim tâm thành, mãnh liệt.
Bài thơ được viết bằng thể thơ ngữ ngôn giàu nhịp điệp, hình ảnh biểu tượng giàu xúc cảm, ý nghĩa. Sóng là bài thơ bất hủ về tình yêu, về lẽ sống và những khát khao đẹp tươi. Gấp lại trang thơ long người đọc vẫn ko khỏi ngậm ngùi, xúc động trước tình yêu tâm thành và mãnh liệt đó.
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 6
Mười bảy, cảm thu được chút man mác và làm du dương tâm hồn, chút bổi hổi xao xuyến và khát vọng về những điều xa xôi dường như vô hình, trái tim trẻ trong ta ko thôi đập những nhịp thổn thức vì cảm giác khó hiểu, lúc dâng lên mãnh liệt, lúc lắng xuống dịu dàng nhưng vẫn thầm lặng chảy mãi như những con sóng miệt mài đi tìm lí lẽ của trái tim trước biển đời mênh mông. Và lúc những lời thơ của Xuân Quỳnh chợt ngân lên bằng tất cả sự tinh tế, nhạy cảm, ”Sóng” làm ta có cảm giác như trong đó là một phần tâm tư tình yêu của chính mình.
Tình yêu là đề tài muôn thuở của thi ca Việt Nam. Đã có nhiều thi sĩ viết về đề tài này với những xúc cảm và phong cách nghệ thuật riêng của mình, để lại dấu ấn thâm thúy trong lòng người đọc. Xuân Diệu đã từng làm người đọc nhớ mãi lúc đặt tất cả dấu ấn tình yêu mãnh liệt của mình với “Biển”, còn Xuân Quỳnh – một thi sĩ nữ trưởng thành trong cuộc kháng chiến chống Mỹ đã trình bày tình yêu của mình qua hình ảnh “sóng”, một sự tiếp nối và thông minh lạ mắt trong khái niệm về tình yêu. Lúc nhịp nhàng trầm lắng, lúc sôi nổi ngân nga đầy mãnh liệt, sóng – dòng chảy xuyên suốt của bài thơ đã trình bày tình cảm tâm thành và thâm thúy của người phụ nữ đang yêu.
Mở đầu bài thơ là một trạng thái đặc trưng của trái tim khát khao tình yêu, tìm tới những xúc cảm xa lạ và mới mẻ trong tâm hồn:
Dữ dội và lặng im
Ồn ĩ và lặng lẽ
Sông ko hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Trong lòng mỗi người luôn hiện hữu một con sóng tình cảm ngập tràn, nhưng chỉ tới lúc nó được dâng lên và lan tỏa ta mới có thể cảm thu được những thay đổi trong suy nghĩ và nhận thức về tình yêu. Ko gấp gáp, vồn vập, Xuân Quỳnh đã thay lời tất cả những trái tim trẻ bộc lộ nỗi lòng mình bằng những trạng thái tình cảm không giống nhau thông qua những con sóng. Lúc dữ dội mãnh liệt, lúc dịu êm trầm lắng, lúc ồn ĩ nhấp nhô, có lúc lại thầm lặng lặng lẽ, những tình cảm tưởng hình như tranh chấp, đối lập nhau trong trái tim của người phụ nữ nhưng lại mang theo tất cả những đặc điểm và trạng thái tâm lí đang khát khao tình yêu. Nhiều lúc chính bản thân họ ko thể khái niệm và gọi tên xúc cảm của chính mình, muốn tìm tới những khái niệm riêng, tìm sự đồng điệu, hoà nhập vào bể lớn tình yêu. Chính vì thế từ dòng sông bình lặng nhỏ nhỏ trong tâm hồn, con sóng tình đã đi tới những miền bể xa. Nơi đấy có tình yêu và nỗi khát vọng ko lúc nào ngừng tắt:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bổi hổi trong ngực trẻ
Tình yêu luôn hiện hữu trong cuộc sống của mỗi người, tạo điều kiện cho tâm hồn thêm nhạy cảm, tinh tế và biết tin vào những điều tốt đẹp. Với Xuân Quỳnh, tình cảm đấy – những con sóng lòng từ nghìn xưa tới nay và tới tận ngày mai vẫn ko bao giờ ngừng chảy. Quá khứ của ngày xưa, tương lai của ngày sau mãi vẹn nguyên một nỗi khát vọng bổi hổi về tình yêu trong trái tim của người phụ nữ trẻ khát khao xa xôi. Giờ đây, đứng trước bể lớn mênh mông, cảm nhận mình nhỏ nhỏ và lọt thỏm trong cảm giác tình yêu mênh mông, người con gái đấy nghĩ về bản thân mình, về người yêu, về biển lớn và tự hỏi chính bản thân mình: “Từ nơi nào sóng lên?”. Tình cảm đấy xuất phát từ nơi nào, từ chính bên trong mỗi người hay từ cuộc sống muôn màu muôn vẻ bên ngoài? Lúc yêu, người nào cũng như người nào, đều muốn phân tích và khái niệm từng trạng thái tâm lí, từng biểu lộ cụ thể để đi tới khái niệm và giảng giải về nó. Thông minh trong cách trình bày, trong cách khái niệm, thi sĩ nữ trẻ đã giảng giải những điều khó hiểu đấy bằng những hình ảnh thân thuộc, nhẹ nhõm:
Sóng kể từ gió
Gió kể từ đâu?
Em cũng ko biết nữa
Lúc nào ta yêu nhau
Nỗi nhớ là biểu lộ của tình yêu lúc xa cách. Nỗi nhớ đấy được Xuân Quỳnh diễn tả thật mãnh liệt, túc trực cả mọi lúc, lúc thức cũng như lúc ngủ. Những tình cảm chôn chặt trong lòng, tình cảm tràn trề trong tim muốn bộc lộ nhưng ko thể nói lên thành lời, chỉ biết tìm tới trong nỗi nhớ mãnh liệt, cồn cào và da diết. Như những con sóng cuồn cuộn, triền miên, vô tận, nỗi nhớ đấy đã chảy vào từng nhịp sống, trong cả tiềm thức là những giấc mộng đêm về. Sóng khát khao tới bờ, còn em thì khát khao tới với anh. Tình yêu của người con gái lúc thiết tha, mãnh liệt nhưng vô cùng nữ tính, ý nhị và sâu xa, tâm thành.
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm ko ngủ được
Lòng em nhớ tới anh
Cả trong mơ còn thức
Trải qua bao trắc trở gian lao, bao biến cố xuôi ngược, khó khăn gieo neo, dù ko gian địa lí cách trở, thời kì xa xôi nhưng lòng người con gái vẫn “hướng về anh – một phương”, ko bao giờ thay đổi. Điều đó trình bày được sự tâm thành, chung thuỷ trong tình yêu của người phụ nữ, luôn gửi tình yêu của mình tới một người, chỉ một người thôi nhưng đầy ăm ắp. Những con sóng đại dương dù bão tố vùi dập nhưng vẫn trở về với bờ, hòa nhập vào miền cát ấm nóng. Và ở đây, cô cũng tự dặn lòng mình, hứa với tình yêu của mình sẽ tới với bờ bến hạnh phúc dẫu xa xôi, dù muôn vàn cách trở:
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dẫu muôn vàn cách trở
Khát vọng mãnh liệt, tình yêu tâm thành thâm thúy nhưng trong trái tim trẻ kia vẫn ý thức được rằng đó là thứ mỏng manh khó giữ, có thể trơn tuột khỏi tay:
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu mai có thể xa rồi
(Nói cùng anh)
Trằn trọc, băn khoăn liệu tình yêu đấy có vượt qua được bể lớn của cuộc đời, liệu có thoát khỏi quy luật cuộc sống, những thay đổi ko người nào nói trước được. Cuộc đời dài đấy, năm tháng dẫu đi qua, mây vẫn bay, biển vẫn rộng, sóng vẫn vỗ bờ nhưng rồi tất cả sẽ vào cõi xa xăm vô định. Bể lớn cuộc đời, bể lớn tình yêu là vô hạn nhưng cuộc đời con người là hữu hạn, làm sao có thể vượt thoát ra khỏi giới hạn đấy? Xuân Quỳnh đã đặt nỗi trằn trọc đấy trải dài theo những con sóng tình cảm lo lắng, để rồi nó trở thành thôi thúc, bùng lên thành khát vọng được trở thành những con sóng mãi trường tồn, mãi dâng lên và tìm tới bờ:
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để nghìn năm còn vỗ
Những con sóng dạt dào đã khép lại, nhưng những con sóng tình yêu trong lòng mãi dâng lên và cồn cào, khắc khoải trong biển khơi, trong lòng mỗi chúng ta – những người vừa chớm mười bảy…
Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh – Bài mẫu 7
Xuân Quỳnh là một thi sĩ nữ nổi danh của nền văn học tiên tiến nước ta. Tuy bà hưởng thọ ko phổ thông do tai nạn quá đột ngột nhưng những tác phẩm bà để lại vẫn để lại các tiếng vang lớn, có sức lay động lòng người.
Trong thơ Xuân Quỳnh đề tài giỏi yêu luôn chiếm số đông. tình ái trong thơ của thi sĩ Xuân Quỳnh với phổ thông cung bậc xúc cảm không giống nhau, lúc thì dịu dàng, nhát gan, nhưng mang lúc lại khôn xiết mãnh liệt, dữ dội. lúc thì thật gần nhưng nhiều lúc cũng thật xa xăm, mang tới cho người đọc phổ thông tâm trạng bổi hổi xao xuyến không giống nhau.
Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh là một bài thơ hết sức lạ mắt diễn tả tâm trạng của một người con gáiđang yêu. những giận hờn vu vơ, tủi hờn, tị rất nữ giới, được tác giả Xuân Quỳnh gửi hồn trong thơ làm cho khiến người đọc, người nghe thổn thức theo từng câu thơ của bà.
“Dữ dội và dịu êm
ồn ã và lặng thầm
Sông ko hiểu nổi mình
Sóng sắm ra tận bể”
Người con gái lúc yêu thường với nhiều tâm trạng xúc cảm không giống nhau, lúc nắng, lúc mưa hết sức thất thường như thời tiết vậy. sở hữu thể đang vui, đang tràn trề mến thương, nhưng lúc sau lại sầu muộn, ưu tư vu vơ như trời đang nắng bỗng nổi cơn mưa bóng mây.
Chính vì sự bỗng nhiên vui, tình cờ buồn Đó, cũng giống như những con sóng kia , lúc thì “dữ dội” muốn cuốn trôi mọi thứ ra đại dương mênh mang, muốn nhấn chìm gần như, lúc thì “dịu êm” hiền hòa như lòng mẹ, e ấp như các bông hoa chớm nở, các con sóng phúc hậu khẽ ru mình theo từng làn gió đùa mơn man.
Có những câu thơ bỗng dưng giản dị nhưng nhiều chủng loại thu hút, sức hút với người đọc bởi nó đánh đúng vào tâm trạng của một người con gái đang yêu, trái tim đang vui buồn theo những xúc cảm của người mình yêu.
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
sớm hôm ko ngủ được”
Lúc yêu con người thường gắn liền sở hữu nỗi nhớ nhung, nỗi nhớ trong tình dường như dài hơn, sâu hơn nỗi nhớ túc trực trong lòng người con gái. Tác giả đã hết sức tinh tế lúc sử dụng hình ảnh con sóng giữa đại dương mênh mang, mông mênh để mô tả sự nhớ nhung khắc khoải của người con gái lúc xa cách người mình yêu.
Tình ái làm cho con người có các trạng thái tâm lý thất thường, ko thể giảng giải, bởi tình yêu là thứ vô hình khó định tính, định vị lý giải. Luôn ẩn chứa những thắc mắc nhưng mà ko người nào sở hữu thể giảng giải, trả lời cho thật rõ ràng. Trong tình ái người đang mến thương hay với tâm trạng bất an, hoài nghi về người mình yêu. Tác nhái Xuân Quỳnh cũng cũng thế, tác nhái ko thể biết tỉ mỉ ngọn ngành của tình ái, bởi nó chẳng phải tuân thủ theo một quy luật lúc ko nào cả. Nó vững mạnh theo bản năng của mỗi con người.
“Sóng tính từ lúc gió
Gió diễn ra từ đâu
lúc nào ta yêu nhau
Em cũng ko biết nữa”
Trong tình ái nỗi nhớ nhung, sự hồ nghi luôn tồn tại đan xen nhau, càng yêu thì người ta lại càng hồ nghi về mọi việc và với cảm giác sợ mất mát, sợ đánh mất đi người mình yêu. Chính sự lo lắng bất an này làm trái tim người đang yêu trở thành loạn nhịp, ko tuân theo một quy tắc nào cả, là cho cuộc sống của người đang yêu trở thành kì lạ, làm rộng rãi việc khác người ko giống người nào.
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Nhớ về anh một phương”
Tình ái là điều duy nhất tồn tại trong tâm hồn người con gái đang yêu. Dù người con gái ngừng xây cất Đây có đi đâu, ở đâu trái tim họ vẫn luôn chỉ hướng về người đàn ông nhưng mà họ yêu. Nó biểu thị sự mãnh liệt, thiết tha nhưng cũng biểu đạt sự thủy chung, giản dị, tinh khiết của người con gái dành cho người đàn ông của mình
Dù cuộc sống có rộng rãi khó khăn, hình thức trở nhưng Xuân Quỳnh luôn hướng tới tình ái, khát khao tới bờ bến của tình ái, muốn được ở bên người mình yêu. tình ái của Xuân Quỳnh
“Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫn rộng
Mây vẫn bay về xa”
Trong thế cuộc dài rộng này, ngày mai làm một điều nhưng mà con người không thể nào tiên lượng được. Nhưng, tác kém chất lượng Xuân Quỳnh vẫn luôn sở hữu niềm tin vào tình yêu của mình, vào sự tuyển lựa tuyến đường nhưng mà mình đang đi và sẽ đi.
Hình ảnh con sóng là hình ảnh ẩn dụ vô cùng tinh tế và lạ mắt làm người đọc có nhiều chủng loại liên tưởng chân thực, nhưng rất thâm thúy về người con gái đang yêu nhưng nhớ mong, hy vọng những hơn tị, hờn giận trong lòng người con gái được người đọc cảm nhận và thấu hiểu.
Tác giả Xuân Quỳnh đã thổi và tâm hồn người đọc các xúc cảm thật giản dị, nhưng cũng khôn xiết mãnh liệt về tình ái của mình. Bài thơ “Sóng” đã trở nên một tuyệt phẩm hết sức hay của tác giả về đề tài yêu. Nó trở thành dấu ấn riêng khó phai lúc nhớ về thơ của Xuân Quỳnh.
Tương tự Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá đã trình diễn xong bài văn mẫu Bình giảng bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh. Kỳ vọng sẽ giúp ích các em trong quá trình làm bài và ôn luyện cùng tác phẩm. Chúc các em học tốt môn Văn!
Đăng bởi: Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá
#Bình #giảng #bài #thơ #Sóng #của #Xuân #Quỳnh #hay #nhất
Trang chủ: tmdl.edu.vn
Danh mục bài: Tổng hợp