Tổng hợp

Bình giảng bài thơ Vội vàng của Xuân Diệu


Hai bài văn Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu dưới đây sẽ giúp các em hiểu sâu hơn về nội dung tác phẩm cũng như tài năng nghệ thuật của tác giả. Để nắm vững tri thức và tích lũy thêm kỹ năng viết bài văn, các em hãy tham khảo bài viết bên dưới.

Đề bài: Binh giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu

Mục Lục bài viết:
1. Dàn ý cụ thể
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2

Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu
 

I. Dàn ý Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu (Chuẩn):

1. Mở bài

Giới thiệu về Xuân Diệu và bài thơ Vội vã

>> Tham khảo thêm những cách Mở bài bài thơ Vội vã hay, lôi cuốn

2. Thân bài

– Nhan đề: “Vội vã”- một tính từ chỉ sự nhanh chóng, thúc giục, khẩn trương.
– Ước muốn của thi nhân, một ước muốn rất đẹp và đầy táo tợn:
+ Tắt nắng: màu đừng nhạt
+ Buộc gió: hương đừng bay

– Thiên đường trên mặt đất lúc tháng giêng về:
+ Ong bướm bay lượn tìm hoa
+ Hoa cỏ đồng nội xanh rì
+ Lá cành tơ phơ phất trong gió
+ Tiếng chim yến oanh ru khúc nhạc tình say
+ Thần thú vui tới mỗi sớm mai
=> Tháng giêng ngon và đầy gợi cảm như làn môi của người yêu nhân vậy

– Lẽ sống vội vã và ý thức thời kì:
+ Lòng người rộng – lượng trời chật
+ Tuổi xanh hữu hạn –  thời kì vô hạn
=> Ý thức sống vội vã để tận hưởng những vẻ đẹp cuộc đời, sống có trách nhiệm hơn với tuổi xanh của mình.

3. Kết bài

Cảm tưởng về bài thơ

>> Một số cách Kết bài bài thơ Vội vã cô đọng, lôi cuốn

II. Bài văn mẫu Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu

1. Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu, mẫu số 1 (Chuẩn)

Xuân Diệu trong phong trào thơ mới là một chàng thi sĩ tài hoa cùng ngòi bút đầy lãng mạn, bay bổng nhưng mà cũng dạt dào sức sống trong từng con chữ. Tới với thơ Xuân Diệu, người đọc cũng rộn rực, cũng đắm say và mến thương da diết như trong từng ý thơ của thi nhân. “Vội vã” là một trong những thi phẩm rực rỡ góp phần khẳng định tài năng và vị trí của ông trong phong trào thơ Mới nói riêng và văn học Việt Nam nói chung.

Nhan đề bài thơ “Vội vã”- một tính từ chỉ sự nhanh chóng, thúc giục, khẩn trương. Vậy cớ vì sao phải vội vã như thế, vì đời, vì thời kì hay là vì một lẽ khác?

Bước vào bài thơ, ta bắt gặp những ước muốn của thi nhân, một ước muốn rất đẹp, ước muốn đầy táo tợn:

” Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi”

Nắng, gió, những vật thể tưởng đó làm sao có thể cầm nắm được, làm sao ta có thể điều khiển chúng bằng bàn tay của chính mình, bằng đầu óc ta được.  Nắng gió mang tới cho đời sự mát lạnh, mang cho đời sự sống để cây cối đơm hoa. Bởi vậy nhưng mà thi sĩ khát khao muốn tắt được nắng, muốn buộc được gió để nắng khỏi nhạt màu, để hương khỏi đi mất, mong muốn níu giữ vẻ đẹp của trần gian. Điều mong ước của tác giả thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao. Bởi lòng tác giả muốn giữ lại cho đời tất thảy những xinh tươi, những vị mến thương nhưng mà nắng, gió bạn tặng cuộc sống này.

“Của ong bướm này đây tuần tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến oanh này đây khúc tình si.
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi;
Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;”

Xuân về, mặt đất như một thiên đường tuyệt diệu, cây lá của đồng nội nở chồi xanh mơn mởn, lá của cành tơ phơ phất chào mời mùa xuân tới. Và đâu chỉ tự nhiên lúc xuân về vạn vạn sắc màu, tồn tại đây những khúc nhạc tình của yến oanh đầy ngọt ngào, mê hoặc. Ánh sáng xuân cũng đầy tươi mới, lôi cuốn và gợi cảm lạ thường. Đặc trưng là mỗi sớm mai tỉnh giấc, thần thú vui lại chào đón, những khoảnh khắc tuyệt diệu của tự nhiên luôn mang tới sự dịu dàng, hưng phấn và hạnh phúc vô bờ. Có nhẽ vì vậy nhưng mà Xuân Diệu phải thảng thốt cất lên lời khen ngợi thắm thiết:

” Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”

Phải yêu đắm say mùa xuân vào độ giêng lắm thi sĩ mới viết nên câu thơ đầy tình tứ như thế. Vì thằng giêng ngon nên tôi sung sướng vô bờ, nhưng càng sung sướng tôi lại càng sợ mất đi, sợ rồi thời kì sẽ cướp lấy tất cả những tinh khôi lúc này. Phút chốc sung sướng, thi sĩ bỗng thấy mình cần ” vội vã”, vội vã để thưởng thức, để tận hưởng hết hương vị tuyệt diệu đó.

“Tôi ko chờ nắng hạ mới hoài xuân”

Người ta vẫn hay bảo “thời kì là quý giá nhất” , ” thời kì là vàng ngọc”,…Với Xuân Diệu, thi sĩ cũng lo sợ thời kì chảy trôi, sợ rằng tuổi xanh dần phai theo năm tháng, thậm chí thi sĩ lo sợ ngay lúc mùa xuân đang ở độ chín:

” Xuân đương tới tức là xuân đương quá

Lòng tôi rộng nhưng lượng trời cứ chật.
Nếu tuổi xanh chẳng hai lần thắm lại”

Thời kì dài- tuổi xanh ngắn, lòng người rộng- lượng trời chật, đời người hữu hạn, năm tháng thanh xuân cũng không thể nào giữ lại mãi được, vì vậy nhưng mà thi nhân vừa khắc khoải, vừa suy nghĩ, vừa vồn vập sống vội để tận hưởng khoảng xuân xanh của cuộc đời mình, tận hưởng khoảnh khắc xuân xanh của đất trời.

Tuổi xanh nào có được đôi lần lúc mỗi người chỉ sống có một cuộc đời, bởi vậy nhưng mà thi sĩ muốn gửi gắm tới người đọc, hãy sống hết mình, sống trọn vẹn tuổi xanh nhưng mà mình có được, hãy lấy sức bền của tuổi xanh để chạy đua với thời kì, góp sức những gì tốt đẹp nhất cho cuộc đời, cho gia đình và xã hội.

“Ta muốn ôm
Cả sự sống mới mở đầu mơn mởn,
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều…”

Lúc này đây ko phải là “tôi” nữa nhưng mà là cái “ta”, cái “ta” chung của cả tác giả và mọi người. Điệp từ ” ta muốn” được đặt đầu mỗi câu thơ càng diễn tả cái khát khao đang sục sôi, bùng cháy trong trái tim thì nhân. Những động từ mạnh như ” riết”, “say”, “thâu”, “ôm”,… càng trình bày được sự chủ động của tác giả trước cuộc sống của mình. Với Xuân Diệu, kẻ khát khao sống cuộc đời căng tràn, tự do đó xoành xoạch khả năng, làm chủ cuộc đời:

” Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”.
Cho ngà ngà mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi; “

Sự non tươi của cỏ cây, sự nồng nàn của mây đưa gió lượn, sự thắm thiết của tình yêu,…tất thảy đều khiến thị nhân mê say, đưa hồn mình ôm lấy những vị ngon của mùa xuân, vị ngon của mỗi khoảnh khắc thời kì. Tận hưởng tới độ “no nê”, “ngà ngà”, ” đã đầy” , tận hưởng cho thoả lòng mong, thoả lòng khát khao chiếm hữu. 

” Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi”

 Xuân hồng – mùa xuân dạt dào, căng tràn những mầm sống xanh tươi. Xuân hồng – biểu tượng của tuổi xanh, của tháng năm thanh xuân.  ” Cắn vào ngươi” – một hành động muốn chiếm hữu mùa xuân để tận hưởng nó bằng tất cả sự cuồng nhiệt của chính mình. Bài thơ cũng là lời thúc giục những thế hệ trẻ hãy sống thật mạnh dạn, khả năng, dùng hết tuổi xanh để sống ý nghĩa, tận hưởng tận độ những vẻ đẹp trần gian.

 Đọc những trang thơ Mới của thời đại lúc bấy giờ, ta ko khỏi khắc khoải, suy nghĩ về tình nhân thế thái.  Giữa vô vàn những xúc cảm muốn thoát ly thực tại, chạy trốn khỏi những bon chen, ích kỷ tầm thường ta thấy một Xuân Diệu với lối đi riêng, rất mực phong cách và lạ mắt. Ko u sầu như thơ Huy Cận, ko não nuột, ma mị như thơ Chế Lan Viên, cũng ko mộng mơ thoát tục như thơ Thế Lữ, thơ Xuân Diệu luôn yêu cuộc đời, sống trọn vẹn với cuộc đời. Vội vã đã mang tới và gửi gắm tâm tình của thi sĩ những nhân sinh quan tích cực, tìm thấy vẻ đẹp trong đời sống và biết tận hưởng, có trách nhiệm với vẻ đẹp đó. 

Với Xuân Diệu, chẳng có nơi đâu đẹp như trần gian cả, mặt đất là chốn thiên đường, hoa cỏ là quà tặng nhưng mà tự nhiên ưu ái cho con người. Hơn thế nữa, bài thơ còn là một tuyên ngôn về lẽ sống, đừng lãng phí thời kì, lãng phí tuổi xanh thêm một khoảnh khắc nào nữa, hãy sống hết mình cho ngày hôm nay bởi tuổi xanh nào đâu có thắm lại hai lần. Song, đừng bao giờ quá cuống quýt, quá vội vã nhưng mà đánh mất đi những điều tốt đẹp, bình dị quanh mình.

2. Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu, mẫu số 2:

Xuân Diệu, một thi sĩ lớn nổi tiếng từ phong trào Thơ mới và là một cây đại thụ của nền thi ca hiện đại Việt Nam. Bài thơ “Vội vã” in trong tập “Thơ thơ” xuất bản năm 1993 đã ghi lại bước trước hết trong sự nghiệp thơ ca cũng như sáng tác của Xuân Diệu. Bài thơ đã trình bày sự giao cảm, say mê trong mùa xuân đất trời của tác giả, đồng thời bộc lộ khát vọng sống mãnh liệt của tác giả trong những năm tháng tuổi xanh, mùa xuân của đời người.

Mở đầu bài thơ là một khổ thơ năm chữ, trình bày một ước muốn kì lạ của tác giả, ước muốn đó đi lại với quy luật của tự nhiên và là điều ko thể thực hiện được:

“Tôi muốn tắt nắng đi,
Cho màu đừng nhạt mất.
Tôi muốn buộc gió lại,
Cho hương đừng bay đi.”

Điệp từ “Tôi muốn” cho thấy tác giả có sự thèm muốn tột bậc, tuy nhiên thèm muốn đó có phần kì lạ và dường như chỉ có con người như Xuân Diệu mới có những thèm muốn tương tự. Bởi làm sao có thể “tắt nắng”, làm thế nào để “buộc gió”, đó là những thứ thuộc về tự nhiên, chúng tuân theo quy luật của tạo hóa, màu nắng và hương trong gió kia đại diện cho sự thay đổi, ngắn ngủi ko thể nào tồn tại vĩnh viễn. Xuân Diệu muốn níu giữ tất cả hương vị mùa xuân, bởi trong cảm nhận của tác giả, mùa xuân là một thiên đường ngập tràn sắc hương, như một mảnh vườn tình ái:

“Của ong bướm này đây tuần tháng mật,
Này đây hoa của đồng nội xanh rì.
Này đây lá của cành tơ phơ phất,
Của yến oanh này đây khúc tình si…”

Trong bức tranh mùa xuân của thi sĩ Xuân Diệu, vạn vật đều đang lúc lên hương, ngập tràn sức sống mãnh liệt, thi sĩ cảm nhận và tận hưởng trong ko gian mùa xuân đó như đang tự tình với tự nhiên. Dưới cái nhìn của thi sĩ, mọi vật đều có đôi có cặp thật tình tứ: ong bướm – tuần tháng mật, hoa – đồng nội xanh rì, lá – cành tơ phơ phất, yến oanh – khúc tình si, ko chỉ diễn tả một mùa xuân ngập tràn hương sắc nhưng mà đó còn là một mùa xuân rộn rực tình yêu. “Tháng giêng ngon như một cặp môi gần”, hiếm có người nào lại ví một khái niệm về thời kì như một “cặp môi” như Xuân Diệu, có nhẽ bởi tác giả đã bị vẻ đẹp của mùa xuân quyến rũ làm ngây ngất, mùa xuân non tơ mơn mởn đầy sức sống đã làm cho thi sĩ ko thể nào cưỡng lại được, hơn nữa thi sĩ lại là một người vốn yêu tự nhiên, yêu cuộc sống tha thiết, trước vẻ đẹp đó làm sao tránh khỏi rộn rực trong lòng. Thế nhưng hương sắc mùa xuân, vẻ đẹp của tạo vật cũng chỉ rực rỡ trong độ xuân thì, xuân cũng chỉ ngắn ngủi như bốn mùa trong một năm, xuân phải qua đi để cho hạ, thu và đông còn tới, chính vì vậy xuân mang ý nghĩa của sự trôi chảy thời kì:

“Xuân đang tới, tức là xuân đương qua,
Xuân còn non, tức là xuân sẽ già.”

“Xuân” trong hai câu thơ trên vừa là mùa xuân của đất trời, vừa mang ý tượng trưng cho tuổi xanh con người, một năm đẹp nhất là mùa xuân thì đời người cũng đẹp nhất là tuổi xanh, còn tháng giêng mới còn cảm thu được cái “ngon” của đất trời xuân, cũng như còn tuổi xanh mới cảm thu được cái “ngon” của cuộc đời. Thời kì như một dòng chảy vô hình, mỗi một khoảnh khắc trôi qua là đã mất đi vĩnh viễn, chẳng có cách nào lấy lại được, mùa xuân “vẫn tuần hoàn” nhưng làm gì có mùa xuân năm nào giống nhau. “Nếu tuổi xanh chẳng hai lần thắm lại!” đó chính là điều đáng tiếc nhất của đời người, tuổi xanh ko có lần hai, đã trôi đi thì ko bao giờ trở lại, bởi vậy thi sĩ muốn nhắn nhủ rằng hãy sống hết mình trong những năm tháng còn trẻ, nếu đã ko thể níu giữ một phút giây nào thì phải chạy đua với thời kì, phải “vội vã” và tranh thủ sống, tranh thủ tận hưởng trọn vẹn mùa xuân của đời người.

“Ta muốn ôm
Cả sự sống mới mở đầu mơn mởn,
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều…”

Điệp từ “Ta muốn” ở đầu mỗi câu thơ trình bày một ý muốn xốc nổi trong tâm hồn Xuân Diệu, thi sĩ muốn ôm trọn cả tự nhiên đất trời mùa xuân, trình bày một khát vọng giao hòa cháy bỏng và mãnh liệt. “Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!”, tới lúc này, khát khao của thi sĩ trước tình yêu và cuộc đời đã trào dâng lên tới tột đỉnh, thôi thúc tới một hành động “cắn vào ngươi”.

Bài thơ “Vội vã” của Xuân Diệu đã trở thành một bài thơ tiêu biểu cho niềm khát khao giao cảm với đời, sống hết mình với tuổi xanh. Xuân Diệu còn mang tới một quan niệm sống mới mẻ, đó là sống “vội vã”, nhưng vội vã ở đây ko phải là nhanh chóng, thoáng qua hay gấp gáp nhưng mà là thái độ sống tích cực, say xưa và cuồng nhiệt, biết quý trọng thời kì của tuổi xanh.

————————HẾT———————–

https://thuthuat.taimienphi.vn/binh-giang-bai-tho-voi-vang-cua-xuan-dieu-42200n
Bài thơ Vội vã là tác phẩm nổi trội trong ngữ văn lớp 11, ngoài bài làm văn Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu, học trò và thầy cô có thể tìm hiểu thêm các bài làm văn mẫu khác như Phân tích Vội vã của Xuân Diệu, Phân tích bài thơ Vội vã để thấy sự tươi trẻ trong tình yêu, Phân tích đoạn thơ sau trong bài Vội vã, Cảm nhận Vội vã của Xuân Diệu hay cả những phần Soạn bài Vội vã, lập dàn ý bài thơ vội vã

Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học

Bạn thấy bài viết Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu  ko hãy comment góp ý thêm về Bình giảng bài thơ Vội vã của Xuân Diệu bên dưới để tmdl.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá

#Bình #giảng #bài #thơ #Vội #vàng #của #Xuân #Diệu

Lương Sinh

Lương Sinh là một tác giả đầy nhiệt huyết trong lĩnh vực giáo dục, ngoại ngữ và kiến thức. Với hơn 10 năm kinh nghiệm làm việc trong ngành, cô đã tích lũy được rất nhiều kiến thức và kỹ năng quan trọng. Với tình yêu với ngôn ngữ và mong muốn chia sẻ kiến thức, Lương Sinh đã quyết định sáng lập blog tmdl.edu.vn. Trang web này không chỉ là nơi chia sẻ những kinh nghiệm và kiến thức cá nhân của cô, mà còn là một nguồn thông tin hữu ích cho những người quan tâm đến giáo dục, kiến thức và ngoại ngữ. Đặc biệt là tiếng Anh và tiếng Trung Quốc.
Back to top button