Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý hay nhất gồm dàn ý chi tiết và hơn 30 bài văn mẫu do các thầy cô trường Tmdl.edu.vn biên soạn và tổng hợp sẽ là tài liệu hữu ích cho các em tham khảo để học tốt môn Ngữ văn.
Mời các em tham khảo 30 bài văn mẫu Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý được chọn lọc từ những bài văn hay đạt điểm cao của học sinh trên cả nước. Những bài cảm nhận về thầy cô giáo hay và ý nghĩa dưới đây sẽ giúp các em có thêm ý tưởng viết cho mình bài cảm nghĩ hay và ý nghĩa.
Bạn đang xem bài: Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý hay nhất (40 Mẫu)
Đề bài: Cảm nghĩ của em về thầy cô giáo.
I. Dàn ý Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý
1. Mở bài
– Giới thiệu thầy, cô giáo đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em.
– Nêu cảm xúc, suy nghĩ khái quát của em về đối tượng.
2. Thân bài
Miêu tả kết hợp với biểu cảm về ngoại hình của thầy/ cô giáo đó: Dáng người, khuôn mặt, đôi mắt, mái tóc,…
=> Có thể bày tỏ cảm xúc của bản thân với một đặc điểm mà em ấn tượng nhất ở đối tượng này.
Ví dụ: Đôi mắt, nụ cười, mái tóc,…
Biểu cảm về tính cách, phẩm chất của thầy/ cô giáo.
Kể lại một kỉ niệm sâu đậm nhất giữa em và thầy/ cô giáo, qua đó bộc lộ tình cảm, suy nghĩ của mình về đối tượng.
3. Kết bài
Khẳng định lại một lần nữa tình cảm của bản thân đối với thầy, cô giáo.
TOP 30 Bài văn mẫu Cảm nghĩ của em về thầy cô giáo hay chọn lọc
Cảm nghĩ về thầy cô giáo hay nhất – Mẫu 1
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Mỗi lần đọc những câu thơ này, em lại bồi hồi xúc động nhớ về cô Thảo – cô giáo đầu tiên của em, và cũng là cô giáo mà em yêu quý nhất.
Cô Thảo là cô giáo dạy lớp một của em. Hồi ấy, cô vừa dạy Toán vừa dạy Văn, và cũng là cô giáo chủ nhiệm lớp. Vì thế, hầu như mọi tiết học trong tuần em đều được cô dạy dỗ. Lúc đó, cô Thảo khoảng hơn 30 tuổi, đã đi dạy được gần mười năm rồi. Cô bảo, cô đã dạy nhiều lứa học sinh, nhưng ai cô cũng nhớ mặt nhớ tên cả, bởi cô luôn yêu thương tất cả những học sinh của mình. Cô Thảo có mái tóc đen dài, thướt tha, luôn được cô buộc gọn lại bằng một chiếc nơ màu tím. Vóc dáng cô cao gầy, thon thả, khuôn mặt hình trái xoan cùng làn da trắng hồng. Trong tâm trí non nớt của em lúc ấy, cô chính là một nàng tiên thực sự. Cô Thảo có đôi mắt đen lay láy, đen như viên ngọc quý của bà nội. Mỗi khi cô dùng đôi mắt ấy, dịu dàng nhìn vào em là em có cảm giác như mình chính là đứa học trò được cô yêu thương nhất.
Cô Thảo có giọng nói rất hay. Nó trong trẻo, du dương, hệt như tiếng đàn vi ô lông mà em thường xem ở trên ti vi. Mỗi khi cô giảng bài, đọc mẫu cho chúng em đọc theo đều khiến em say mê. Đặc biệt, cô Thảo dạy học rất hay. Bài toán khó thế nào, nghe cô giảng xong cũng thấy thật dễ dàng. Cô không bao giờ đánh mắng học sinh cả. bạn nào hư, không làm bài, thì cô sẽ gặp bạn ấy, rồi hàn huyên, tâm sự để bạn ấy chăm chỉ học tập hơn. Những bạn nào học kém, thì sau buổi học, cô sẽ kèm thêm cho bạn ấy, nhưng nhất quyết không chịu nhận tiền của phụ huynh. Chính sự quan tâm, yêu mến, hết lòng vì học sinh ấy, mà cô Thảo luôn được bao thế hệ học trò cùng phụ huynh kính trọng, thương yêu.
Nhớ hồi ấy, có một lần khi mọi người đang ngồi học trong lớp, vì không muốn viết bài nên em đã giả vờ là bị đau bụng. Khi thấy cô nhìn sang, em đã ôm lấy bụng và giả vờ rên lên vì đau. Thấy vậy, cô Thảo đã vô cùng lo lắng. Ngay lập tức cô sang nhờ cô giáo lớp bên cạnh trông lớp giúp, rồi bế em lên, chạy sang trạm xa. Lúc ấy, nhìn vẻ lo lắng, cùng những giọt mồ hôi trên khuôn mặt cô, em cảm thấy ân hận vô cùng. Chỉ vì một phút lười biếng của em mà cô giáo đã phải vất vả như vậy. Khi đến trạm xá, cô y tá đi vắng. Cô Thảo cuống quýt lên, không biết phải làm thế nào. Lúc đó, em đã nói thật với cô, rằng mình đã nói dối. Vừa nói, em vừa khóc và rối rít xin lỗi cô. Thấy vậy, cô đã ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt và vuốt tóc em, rồi nói: “Em biết nhận lỗi sai như vậy là tốt. Từ lần sau em không được nói dối nữa nhé? Em hứa với cô đi nào?”. Nói rồi cô đưa ngón út ra chờ em. Ngay lập tức em đưa ngón tay của mình ra và cùng cô lập nên một lời hứa. Từ hôm ấy, em luôn chăm chỉ học tập, không lúc nào sao nhãng cả. Điều đó đã khiến cô rất ngạc nhiên và vui mừng. Mỗi khi thấy ánh mắt tràn đầy tin tưởng và tự hào của cô. Em lại cảm thấy mình đã làm đúng và cần phải cố gắng thêm nữa. Chính nhờ cô, mà em mới trở thành một học sinh giỏi, chăm ngoan như hôm nay.
Từ lúc ấy đến bây giờ, em đã được học với rất nhiều thầy cô giáo, nhưng cô Thảo vẫn luôn là người giáo viên mà em yêu quý nhất. Năm nào, vào ngày 20 – 11 em cũng đến thăm cô và gửi đến cô những lời chúc tốt đẹp. Em mong rằng cô sẽ luôn khỏe mạnh, và tiếp tục sự nghiệp trồng người vĩ đại của mình.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý – Mẫu 2
Ai nâng cánh ước mơ cho em?
Là thầy cô không quản ngày đêm
Ai dạy dỗ cho chúng em nên người?
Là thầy cô em ghi nhớ suốt đời….
Bài hát quen thuộc văng vẳng những góc trường đã dần đi sâu vào tâm trí em mỗi ngày đến lớp từ thời lên 5, lên 6 và có lẽ nó sẽ không bao giờ mờ đi cho đến suốt quãng đời còn lại. Ai cũng từng cắp sách đến trường, tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất và ở tuổi mộng mơ đó, thầy cô luôn là người dìu dắt chúng em, dạy dỗ chúng em nên người. Em sẽ không bao giờ quên cô Liên – người cô cũng như người mẹ đã yêu thương và nâng bước cho em những ngày đầu bước vào ngưỡng cửa trung học cơ sở.
Ngày đầu tiên đến trường, niềm vui háo hức hiện rõ trên gương mặt của tất cả mọi người. Em còn nhớ như in lần đầu tiên em bắt gặp ánh mắt của cô khi cô đang đứng trên bục sân khấu khai giảng và điều hành buổi lễ chào cờ. Một ánh mắt thật oai phong nhưng cũng rất nghiêm nghị bên cạnh cặp long mi sắc sảo, ấn tượng ban đầu của em ngay từ giây phút đó. Và thật may mắn thay khi lần thứ 2 gặp cô tại lớp học với tin cô Liên sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp 6A. Vậy là hằng ngày hình bóng của cô dần đi vào tâm trí em với một mái tóc suôn mượt dài nửa lưng, sẽ đẹp hơn khi ngắm mái tóc ấy trong buổi sáng tập nghi thức với nắng nhẹ và gió làm tóc cũng bồng bềnh. Một khuôn mặt tròn với đôi mắt sắc sảo, ánh mắt đăm chiêu làm điểm nhấn, gương mặt cô vẫn rạng ngời ở tuổi gần 40. Dáng người cao, cô trông thon thả hơn khi mang trong mình bộ áo dài đồng phục của nhà trường vào mỗi buổi sáng thứ 2. Có lẽ, gương mặt ấy, hình dáng ấy sẽ luôn định hình sẵn trong trong tâm trí em một người cô giáo em yêu quý khi em không còn ngồi trên chiếc ghế của nhà trường nữa.
Cô Liên đã từng là giáo viên tổng phụ trách Đội, ngày khai giảng đó là ngày cuối cùng cô giữ chức vụ này và để giáo viên trẻ khác đảm đương. Thay vào đó, cô đã ngay lập tức trở thành một giáo viên chủ nhiệm mẫu mực và luôn đưa lớp dẫn đầu trong mọi hoạt động tập thể. Em đã rất may mắn khi đã được sinh hoạt trong lớp của cô trong những ngày đầu khó khăn vì phải thích nghi với môi trường học mới. Cô rất cầu toàn, làm việc gì cô cũng muốn nó được thật hoàn hảo và đối với công tác nhiệm cũng vậy, cô rất nghiêm khắc nhưng ở một góc cạnh nào đó trong từng câu nói của cô đều chất chứa những yêu thương và tâm huyết, cô luôn cố gắng răn dạy cho cái tuổi học trò ngỗ nghịch của chúng em không đi sai đường. Cô đã truyền cho em rất nhiều động lực, cho em sự tự tin và kinh nghiệm, dạy chúng em những lẽ sống hay, những gì nên làm, những gì không nên làm vào những buổi sinh hoạt lớp. Đằng sau gương mặt nghiêm nghị ấy luôn là những nụ cười, lời lẽ động viên chúng em khi mùa thi đến.
Đối với riêng em, cô là một người mẹ giúp em ngộ ra những lẽ sống và cũng là người huấn luyện viên đưa em đến vinh quang. Đến bây giờ khi không còn là học sinh của lớp cô chủ nhiệm nữa nhưng em vẫn luôn biết ơn cô đã cho em cơ hội đến gần với đam mê thể thao của mình qua các cuộc thi Hội khỏe Phù Đổng. Cô không chỉ huấn luyện em như 1 giáo viên thể dục đơn thuần, cô còn là người phát hiện và khơi nguồn niềm yêu thích của em với bộ môn đá cầu, em thực sự biết ơn vì điều đó.
“Cha mẹ cho con 1 hình hài, thầy cô cho em cả kiến thức”. Tình mẫu tử và tình thầy trò thật quá thiêng liêng và em luôn thực sự biết ơn vì điều đó. Em đã học được rất nhiều điều hay từ cô Liên, cô sẽ luôn là người giáo viên em yêu quý!
Cảm nghĩ về thầy cô giáo hay nhất – Mẫu 3
Thầy cô chính là những người lái đò thầm lặng, họ luôn giữ một vị trí vô cùng đặc biệt trong trái tim những người học sinh của mình. Em luôn dành cho thầy cô của mình sự kính trọng chân thành nhất. Có một người cô mà em luôn yêu quý và xem như người mẹ thứ hai của mình, đó là cô Lương Mai Phương, cô giáo dạy em năm lớp 5, tiểu học.
Cô Mai Phương mang đến cho chúng em ấn tượng bởi sự xinh đẹp và duyên dáng của mình. Dáng người cô mảnh khảnh, cao ráo và đầy nữ tính. Cô có mái tóc dài mượt mà, đen nhánh buông xõa ngang lưng. Nụ cười cô tươi tắn và tràn đầy sức sống, mỗi lần cô cười nhìn vô cùng dễ thương. Ánh mắt của cô thu hút bởi sự trong sáng, trong ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình. Mỗi lần đến trường, cô đều chọn cho mình những chiếc áo dài đầy nữ tính, tôn lên vóc dáng gọn gàng, thanh mảnh. Trong những ngày lao động, cô mặc sơ mi và quần tây tới trường, điều đó khiến em rất bất ngờ bởi sự giản dị mà thanh lịch nơi cô.
Không chỉ xinh đẹp, cô Mai Phương còn rất ân cần và chu đáo. Nét tính cách ấy khiến chúng em cảm thấy gần gũi và yêu thương cô nhiều hơn. Trong giờ dạy, cô luôn tạo sự thú vị, kích thích sự sáng tạo của chúng em. Mỗi lần có gì không hiểu, cô đều ân cần giảng lại bài một cách tỉ mỉ cho chúng em. Ngoài giờ học, cô như một người mẹ khuyên bảo lũ học trò nghịch ngợm chúng em những lời hay, ý đẹp, để chúng em không còn những bỡ ngỡ, lạ lẫm của tuổi mới lớn. Với học sinh, cô luôn tạo sự gần gũi để chúng em được phát biểu ý kiến, cảm nghĩ của mình. Em luôn cảm nhận được sự tận tâm và nhiệt huyết của mình trong cô.
Cô luôn dành sự quan tâm cho chúng em. Em còn nhớ như in hình ảnh cô nuôi con lợn đất trong lớp để cuối năm có phần quà nhỏ tặng cho những bạn học sinh khó khăn trong lớp. Năm đó em cũng được nhận quà từ cô, cô bảo: “Lan là một cô học trò ngoan, gia đình con còn những khó khăn, cô luôn biết và hiểu. Cô mong rằng còn sẽ không vì những khó khăn mà chùn bước, hãy gắng hết mình cố gắng để vượt qua, thành công để giúp đỡ bà mẹ mình còn nhé”.
Những lời nói của cô khiến em xúc động vô cùng, xúc động bởi tình cảm của cô, xúc động bởi những yêu thương mà mọi người dành cho. Có lẽ hôm đó là ngày mà em vui và hạnh phúc nhất.
Cô Mai Phương yêu quý của em, giờ đây khi gặp những lứa học sinh mới, em vẫn luôn tin rằng có vẫn nhớ mãi hình bóng nhỏ học sinh bé bỏng này. Cô biết không, mãi mãi trong đời mình còn luôn biết ơn cô, con sẽ nhớ mãi những lời cô dặn, những động viên mà cô đã dành cho em. Em hứa sẽ cố gắng trưởng thành mỗi ngày để từng bước vươn tới thành công, không phụ những công ơn dạy dỗ của cô.
Bên cạnh bài Cảm nghĩ về thầy (cô) giáo, các em có thể tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu đặc sắc viết về thầy cô khác như: Tả thầy cô giáo từng dạy và để lại cho em nhiều tình cảm tốt đẹp, Tả thầy cô giáo mà em yêu quý, Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy, cô giáo của em, Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 4
Từ ngàn đời nay, truyền thống tôn sư trọng đạo đã trở thành một trong những nét đẹp quý báu của dân tộc. Nó nhắc nhở hàng triệu triệu thế hệ học sinh hãy khắc ghi tấm lòng cần mẫn và sự hi sinh của người người lái đò. Họ từng ngày, từng giờ miệt mài bên trang giáo án, thầm lặng cống hiến cho một phần thanh xuân của chúng ta, góp phần đưa chúng ta cập bến tương lai.
Thầy cô là những người cha, người mẹ, người bạn lớn mà cả cuộc đời bằng hành trang quý báu của mình họ tận tụy say sưa truyền thụ kiến thức cho chúng ta. Họ đến với nghề nhà giáo bằng một tấm lòng cao cả, một sự hi sinh và chẳng đòi hỏi gì nhiều ở đồng tiền lương ít ỏi. Điều họ cần và họ khao khát chỉ là nhìn thấy nụ cười và ánh mắt rực sáng của người học sinh qua bài giảng, và từ đó những “mầm xanh” ấy vững chãi vươn lên. Mỗi nghề có một vẻ đẹp và ý nghĩa riêng của nó, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, người giáo viên nhân dân vẫn tỏa sáng lấp lánh. Bởi họ là những người cung cấp tri thức, là người định hướng và trao truyền vẻ đẹp của “chân – thiện – mỹ” để giúp thanh lọc và hướng thượng cho học sinh. Học sinh là những mầm non tương lai, là nguồn lực cốt cán, nền tảng căn bản và quan trọng nhất của xã hội, chính vì thế đào tạo ra một thế hệ học sinh giỏi chính là vấn đề có tính quyết định, quan trọng đến sự phát triển của đất nước. Nhờ đó, người giáo viên có vai trò vô cùng quan trọng đến tương lai của đất nước, đến tương lai của cá nhân học sinh.
Không phải ai cũng có thể trở thành một người giáo viên được kính trọng, yêu quý. Họ phải đến với nghề, với đời bằng tấm lòng và một tình yêu mãnh liệt trong khát vọng cống hiến và sự hi sinh quên mình. Họ chính là những người thầm lặng hi sinh, nhỏ từng giọt mồ hôi xuống trang giáo án cho chúng ta những giờ học hay và bổ ích. Nếu những trang sách là ô cửa thần kì giúp ta tiếp cận thế giới phong phú muôn vẻ ngoài kia thì người thầy người cô chính là người giúp ta mở cửa và soi sáng cho ta trong suốt hành trình kì diệu vất vả mà gian lao ấy.
Chỉ tiếc rằng ngày nay nhiều học sinh và phụ huynh học sinh lại không thật sự hiểu đúng tấm lòng của người thầy người cố, lắm khi có những hành động phiếm nhã và bất lịch sự với giáo viên, đôi khi họ bị ràng buộc và áp đặt bởi những thứ vật chất tầm thường với lương tri người nhà giáo. Cũng có thể nhiều vụ việc liên quan đến cách hành xử của giáo viên thiếu thận trọng và tinh tế trong cách xử lý với học sinh, gây ra hậu quả nghiêm trọng, làm sứt mẻ tình cảm thầy trò. Do đó, để có được sự tôn trọng và khẳng định cả người thầy và học trò cần phải biết cách ứng xử hợp lý, khéo léo.
Không ai là hoàn hảo, ngay cả những người giáo viên cũng vậy, nhưng tấm lòng của họ luôn sáng giữa bầu trời đêm, luôn rực rỡ như ánh mặt trời, họ là người bắc nhịp cầu cho ta đến với thế giới tươi đẹp này.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 5
Mỗi năm, khi đến ngày Nhà giáo Việt Nam, em lại dành thời gian, mua một bó hoa tươi thắm rồi đến thăm cô Ngọc – người giáo viên mà em kính yêu nhất.
Cô Ngọc là cô giáo dạy Ngữ văn của em lúc em học lớp 6. Nhờ có cô, mà em đã yêu thích và học tập tốt môn Ngữ văn – một môn học mà trước đó em rất chán ghét.
Lúc ấy, cô Ngọc là một giáo viên trẻ vừa mới ra trường, chỉ mới 24 tuổi. Cô có vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Chính vì thế mà có nhiều phụ huynh không quá tin tưởng vào khả năng dạy học của cô. Tuy nhiên, đến cuối cùng, cô đã khiến mọi người phải nể phục khả năng dạy học của mình. Cô Ngọc có mái tóc màu nâu nhạt, xoăn nhẹ ở đuôi. Khi đi dạy, cô thường buộc gọn ở phía sau. Đôi mắt cô to tròn, đen láy. Mỗi khi dạy học thì cô phải đeo thêm một chiếc kính, vì cô bị cận. Cô thường nhắc em và các bạn khi học phải cách vở một khoảng cách nhất định nếu không sẽ phải đeo kính giống cô.
Điều em ấn tượng nhất ở cô chính là cách giảng dạy. Trước đó, em rất ghét học Văn vì nó vừa dài dòng lại còn nhàm chán. Thế nhưng từ khi học cô em lại thấy thích môn học này. Cô không bắt chúng em học thuộc lòng những câu chữ khô khan, mà dạy cho chúng em cách tự mình viết những thứ bản thân đã hiểu. Cô luôn khuyến khích chúng em sáng tạo, tự do viết lách. Trong giờ học, cô thường đan xen, kể những câu chuyện thú vị quanh bài học. Cứ thế, giờ học Ngữ văn luôn được em và các bạn hứng khởi, mong chờ.
Đối với học sinh, cô Ngọc không chỉ là một giáo viên mà còn là một người bạn thân nữa. Cô luôn linh hoạt điều tiết được hai vị trí này. Trong giờ học, cô là một giáo viên nghiêm túc, tận tụy. Khi ra chơi, cô là một người bạn để chúng em có thể thoải mái tâm sự, chia sẻ. Cô cũng thích ngồi ăn vật, uống trà sữa với chúng em. Chính vì thế mà em cùng các bạn đều rất yêu quý cô.
Cô Ngọc luôn yêu thương, quan tâm tới chúng em. Bạn nào sức khỏe yếu, học kém môn nào, gia đình có gì đặc biệt… là cô nhớ hết. Nếu bạn học sinh nào cần nhờ cô giảng lại bài, thì cô luôn sẵn sàng. Vào đợt thi cuối kì năm ấy, liên tục ba buổi tối trước khi thi, cô đều dạy kèm lại kiến thức cho chúng em, cốt để ai cũng có kết quả tốt nhất. Mấy tối đấy, trời mưa rét, nhà cô lại xa, nhưng cô vẫn đến dạy vô cùng nhiệt tình. Sau đó, các phụ huynh có gửi cô quà nhưng cô kiên quyết không nhận. Những hành động ấy của cô khiến mọi người ai cũng kính mến, nể phục.
Đến bây giờ, em đã là một học sinh giỏi môn Văn rồi. Mỗi khi nhìn kết quả môn văn, em lại nhớ đến cô Ngọc – người gieo cho em niềm yêu văn học. Trong ngăn bàn học của em, đến bây giờ vẫn còn giữ những bài kiểm tra được cô chấm ngày ấy. Mỗi khi nhớ cô, em lại lấy chúng ra để ngắm nhìn. Và thầm cảm ơn ông trời vì đã cho em được học với cô giáo tuyệt vời như vậy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 6
“Có một nghề bụi phấn bám vào tay
Người ta bảo là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Lại nở cho đời những đoá hoa thơm”
Đó là nghề giáo viên cao quý, một nghề đã ban tặng cho chúng em những người thầy, người cô đáng trân trọng. Em đã từng được học với rất nhiều những người giáo viên tâm huyết, ai cũng để lại trong lòng em những ấn tượng khó quên. Nhưng có lẽ, người mà em nhớ nhất là cô giáo dạy Văn đáng quý.
Đó là cô Lan Anh, cô vừa chủ nhiệm vừa dạy văn em năm lớp 6. Cô mới ra trường hai năm nên rất trẻ và xinh đẹp. Cô không quá cao nhưng dáng người gọn gàng, xinh xắn. Mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm màu hạt dẻ làm nổi bật thêm làn da trắng hồng của cô. Đôi mắt đen huyền cùng nụ cười vô cùng ấm áp, chiếc răng khểnh vô cùng duyên dáng càng làm nổi bật nụ cười của cô. Là giáo viên nên cô cũng không quá cầu kỳ trong trang phục, mỗi ngày đến lớp cô mang những chiếc váy dài ngang gối cùng áo sơ mi thanh lịch. Những ngày đầu tuần, cô mang áo dài tím nhìn rất dịu dàng và nữ tính. Nhìn cô mang áo dài đứng lớp, chúng em ai cũng trầm trồ bởi vẻ đẹp ấy. Những ngày hoạt động ngoại khoá, cô lại chọn cho mình chiếc áo phông cùng quần jeans năng động. Bởi vậy mà mọi người ai cũng nhận xét là cô rất tinh tế trong cách ăn mặc.
Mỗi tiết dạy của cô luôn chứa đựng những điều hấp dẫn và thú vị. Từ một đứa rất khó chịu với Văn học em trở nên thích thú và luôn chờ đợi mỗi tiết dạy của cô. Chính cô là người đã truyền lửa đam mê học Văn cho em. Nhìn cách dạy, cách truyền đạt trong mỗi lời thơ, câu chuyện, em cảm nhận được sức trẻ và sự nhiệt huyết của cô. Cô luôn bảo với lớp rằng: “Văn học là nhân học, mỗi bài văn luôn chứa đựng những giá trị và bài học trong cuộc sống”. Với những người đồng nghiệp của mình, cô luôn hoà đồng và giúp đỡ mọi người, sự thân thiện ấy khiến các thầy cô trong trường đều bị chinh phục và yêu thương cô nhiều hơn.
Một kỉ niệm với cô mà em không thể nào quên đó là vào ngày tổng kết kì 1 của năm. Sau khi trao tặng quà và tuyên dương cho các bạn có thành tích trong học kỳ vừa qua, cô gọi em lên và tặng cho em một món quà. Đó là một bộ quần áo mới tinh, lúc này, phân vân và do dự, em cúi mặt xuống, thưa cô:
– Dạ cô, con có đóng góp được gì cho lớp đâu mà được nhận quà ạ?
Cô mỉm cười hiền dịu rồi xoa đầu em bảo:
– Là thành viên của lớp ai cũng đóng góp phần mình vào tập thể con ạ. Cô rất hiểu suy nghĩ của con bây giờ, nhưng cô tin là con đã cố gắng rất nhiều trong kỳ học vừa qua. Qua tìm hiểu, cô biết được những khó khăn mà gia đình con đang trải qua, nhưng rồi nếu ta biết cố gắng, mọi người cùng yêu thương thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn con nhé.
Rồi cô tiếp lời:
– Con ạ, cô và cả lớp cùng gom góp, tặng còn bộ quần áo mang ngày đầu năm mới. Món quà tuy nhỏ nhưng là tấm lòng của mọi người. Còn hãy vui vẻ và nhận nó con nhé!
Em hạnh phúc và xúc động khi được sống trong sự yêu thương và ấm áp mà mọi người dành cho mình. Có lẽ, suốt cuộc đời này, những nghĩ suy và cảm xúc lúc ấy em sẽ chẳng bao giờ quên được.
Em đã từng nghĩ rằng sẽ chẳng có ai yêu thương mình như ba mẹ, người thân. Nhưng cho đến khi được tiếp xúc với người cô yêu quý ấy em mới nhận ra được tình yêu thương đến từ những điều bình dị quanh ta, những người gần gũi quanh mình.
Cô Lan Anh thân thương ơi! Với con, cô là người cô tuyệt vời nhất trong đời. Con hy vọng rằng một ngày con sẽ được gặp lại cô, được nói với cô một lời rằng: “Con luôn nhớ về cô”.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo ngắn ngọn – Mẫu 7
Vào những ngày của tháng 11 như thế này, ngoài đường những gánh hàng hoa lại trở nên tấp nập. Không chỉ bởi đây là mùa hoa nở, mà vì trong tháng này có ngày để tôn vinh những người làm nghề cầm phấn. Điều đó khiến em lại bồi hồi nhớ về thầy Vinh – người thầy giáo mà em yêu mến nhất.
Thầy Vinh dạy lớp em môn Vật Lý năm nay. Lần đầu gặp thầy, em và các bạn ai cũng vô cùng ấn tượng với vẻ ngoài năng động, trẻ trung của thầy. Cũng là chiếc áo sơ mi, quần tây, nhưng được thầy kết hợp với đôi giày thể thao và chiếc ba lô. Trông rất hiện đại. Thầy có vóc dáng rất cao, chắc phải đến 180cm, vì thầy có thể dễ dàng viết lên phần cao nhất của chiếc bảng. Lúc nào trên khuôn mặt thầy cũng là một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Các tiết học luôn trở nên sôi động và hấp dẫn dưới sự điều khiển của thầy. Thầy cho chúng em chơi nhiều trò chơi nhỏ thú vị, kết hợp với nội dung học khiến em dễ nhớ hơn. Thầy thường xuyên dùng máy chiếu để dạy học, các mô hình, thí nghiệm được hiện ra dưới dạng mô hình chuyển động nhiều màu sắc khiến chúng em tập trung và thấy rất dễ hiểu. Những câu hỏi, bài kiểm tra của thầy cũng rất đa dạng, mới mẻ, không đơn thuần chỉ là học thuộc như hồi lớp 6. Nhờ vậy mà môn Vật Lý trở nên thú vị và dễ học hơn rất nhiều. Ở trong giờ học, thầy Vinh là một người thầy giáo tuyệt vời, còn khi ra khỏi lớp, thầy ấy là một người bạn nhiệt tình. Thầy ấy trò chuyện với chúng em một cách thân thiện và thoải mái. Có những buổi cuối tuần, thầy ấy cùng lớp em đi ăn, đi chơi và tâm sự với nhau như người bạn thực thụ. Điều ấy khiến thầy nhanh chóng trở thành giáo viên mà em và các bạn vô cùng yêu mến.
Có lần lớp em đang học thì có một bạn bị đau bụng quằn quại, nằm xuống mặt bàn không gượng dậy được. Thấy vậy thầy liền dặn dò cả lớp trật tự, rồi cõng bạn ấy chạy thẳng lên phòng y tế. Sau khi biết bạn ấy bị đau dạ dày do chưa ăn sáng, thầy liền chạy đi mua một tô cháo nóng rồi mang về. Sau khi dặn dò cẩn thận, thầy mới trở lại lớp. Hành động quan tâm, sự lo lắng trên khuôn mặt thầy hôm đó, đến nay em vẫn còn nhớ rất rõ.
Những tiết học được thầy Vinh dạy luôn làm em thích thú. Bởi vậy, em luôn yêu, quý kính trọng thầy. Em mong rằng, năm sau, năm sau nữa, em vẫn sẽ tiếp tục được học Vật Lý với thầy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 8
Lúc còn ấu thơ, chắc ai ai cũng ngỡ rằng chỉ có cha mẹ là cho ta tình cảm nhiều nhất. Thời gian cứ trôi lặng lẽ và từ khi được cắp sách tới trường thì em mới nhận ra được rằng tình cảm của thầy cô dành cho em cũng như tình cảm của cha mẹ dành cho em vậy. Cô như người mẹ, thầy như người cha đã dìu dắt chúng em trên con đường học vấn.
Thời cắp sách tới trường của mỗi chúng ta là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người thay đổi cuộc đời chúng ta, uốn nắn chúng ta từng chút một trên con đường học tập. Ngày ngày đến lớp đều được nghe những lời nói ngọt ngào và ấm áp của thầy cô. Ôi! Những lời nói thân thương chứa đựng biết bao tình cảm như những dòng sữa rót vào lòng chúng em. Từ khi chúng em còn bi bô tập nói thì đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường lớp. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho chúng em biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Ngày ngày trôi qua, chúng em dần dần bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và thầy cô luôn dõi theo chúng em. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp.
Thầy cô – hai tiếng thiêng liêng mà chỉ có những học sinh đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người đã chắp cánh ước mơ cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học sinh. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều thú vị. Thầy cô dạy cho em biết rằng trong cuộc sống có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự bất ngờ. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình điều khiển, lèo lái chuyến đò đó mà chúng em đã vượt qua tất cả những khó khăn, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kiến thức trong niềm vui. Không chỉ riêng của chúng em mà còn của cả thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quý đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em vậy.
Cuộc đời của mỗi chúng ta chắc chắn sẽ không thể phát triển, chắc chắn sẽ vô ích nếu như không có sự nuôi dưỡng và giáo dục. Vốn tạo hóa đã sinh ra như vậy, là con người, ai cũng có cha, có mẹ, có bạn bè, có người thân. Chúng ta được hưởng công ơn sinh thành, được hưởng sự nuôi dưỡng của cha mẹ để lớn lên từng ngày, được sự chia sẻ, giúp đỡ của bạn bè, người thân để sống tốt hơn, phát triển hơn. Thế nhưng, chúng ta còn được hưởng một thứ vô cùng to lớn, vô cùng quan trọng đó là tình yêu thương, sự giáo dục, dạy dỗ của những người thầy giáo, cô giáo trong những mái trường thân thương. Đối với chúng em, đó là thứ tình cảm vô cùng thiêng liêng và quý giá. Nó theo chúng em ngay từ những ngày còn thơ ấu, từ những ngày mới học con chữ đầu tiên. Hình ảnh người thầy, cô giáo đã xuất hiện trong chúng em ngay từ những ngày em tập đọc, tập viết. Có ai thử tưởng tượng đến hình ảnh những người thầy đêm đêm thao thức với ngọn đèn dò từng chữ một trên bài làm của học sinh, soạn ra những bài học, những kiến thức mới chuẩn bị cho tiết giảng của ngày hôm sau, hay tìm ra những phương pháp, cách dạy, cách học tốt nhất nhằm giúp học sinh của mình học tập tốt hơn. Có ai tưởng tượng đến hình ảnh người thầy đứng trên bục giảng say sưa giảng bài, đôi mắt hướng cái nhìn trìu mến về phía học sinh của mình.
Thầy cô vất vả, cực nhọc vì học trò là thế, vậy mà lắm khi chúng em lại gây ra những điều sai trái khiến thầy cô lại phải lo lắng, bận lòng. Lắm khi chúng em không trật tự nghe giảng, lắm khi chúng em nói năng vô lễ, hành xử sai trái khiến thầy cô phải suy nghĩ, nhắc nhở. Thế nhưng, tình cảm của thầy cô đối với chúng em cũng không vì thế mà phai nhạt, tình cảm ấy cứ mỗi ngày một nhiều hơn, đậm đà hơn.
Những tiếng gọi thiêng liêng “cha, mẹ, thầy, cô” là những tiếng gọi chứa đựng bao tình cảm thân thương và sâu sắc trong lòng em. Cha mẹ là người đã có công sinh thành ra em, thì thầy cô là người đã có công dạy dỗ em. Mái trường giống như ngôi nhà thứ hai của em, thì thầy cô cũng giống như cha mẹ thứ hai của em vậy. Em xin gửi lời cảm ơn đến quý thầy cô đã không quản ngại khó nhọc để dạy dỗ, bảo ban chúng em, để đưa chúng em trở thành người con ngoan trò giỏi. Em tự hứa với lòng mình là sẽ luôn vâng lời thầy cô và học tập ngày một tiến bộ hơn để mai sau sẽ trở thành một công dân có ích cho xã hội, cho đất nước. Em mong rằng thầy cô luôn tin tưởng em. Cuối cùng, chúng em xin kính chúc quý thầy, cô giáo trên toàn đất nước mỗi ngày có thêm nhiều sức khỏe, thành đạt hơn, thành công hơn để luôn luôn là những toa tàu đi đầu, hướng dẫn đàn em của mình đưa đất nước mỗi ngày một vinh quang hơn:
“Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa.
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa”
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 9
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa…
Đó là những câu thơ được trích từ bài Nghe thầy đọc thơ – một bài thơ mà em rất yêu thích. Lý do em yêu thích bài thơ ấy, không chỉ vì nó rất hay, mà hơn hết là vì nó dường như đã viết về người thầy mà em yêu quý nhất – thầy Khoa.
Thầy Khoa là thầy giáo chủ nhiệm của em hồi lớp 2. Lúc ấy, thầy đã ngoài 40 tuổi, làm nghề dạy học được gần 20 năm. Lần đầu gặp thầy, em đã rất sợ sệt bởi vẻ ngoài nghiêm túc của thầy. Thầy Khoa có vẻ ngoài điển hình của một người giáo viên nghiêm túc. Mái tóc đã pha chút bạc của thầy lúc nào cũng được chải vuốt gọn gàng. Khi đến trường, thầy luôn mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, sơ vin gọn gàng trong chiếc quần âu không một nếp gấp. Ngay cả đôi giày da của thầy lúc nào cũng sáng bóng, sạch sẽ. Khuôn mặt thầy luôn nghiêm túc, đôi môi khẽ mím, và hầu như thầy chẳng mấy khi nở nụ cười. Mỗi ngày, thầy luôn đến trường đúng giờ. Cứ năm phút trước khi vào học là thầy có mặt ở trên bàn giáo viên. Thầy cứ ngồi ở đó, im lặng quan sát những học sinh của mình.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài khô cứng, có phần lạnh lùng ấy của thầy, là một trái tim dịu dàng, luôn đong đầy tình yêu thương. Thầy dạy học một cách chậm rãi, cẩn thận. Điều gì học sinh không hiểu, thầy sẽ dạy lại, một lần không hiểu thì dạy hai lần, hai lần không hiểu thì ba lần. Chẳng khi nào thầy khó chịu cả. Em cũng chẳng thấy thầy quát mắng học sinh bao giờ hết. Khi có ai làm sai, thầy lại im lặng, nhìn chăm chú vào học sinh ấy, cho đến khi người học trò nhỏ tự mình nhận lỗi mới thôi. Cách phạt học sinh của thầy cũng rất khác. Thầy không đánh, không mắng, không chép phạt, cũng không gọi phụ huynh. mà thầy chỉ yêu cầu học sinh ngồi im lặng ở góc lớp. Ngồi đến hết buổi học thì trở về nhà. Ấy vậy mà em thấy cách của thầy vô cùng hiệu quả. Trong lớp học của thầy, đứa học trò nào cũng nghiêm túc học tập.
Hồi ấy, tuy đã lên lớp 2 nhưng em vẫn đọc rất kém. Không chỉ đọc chậm, mà còn không thể đọc liền mạch được, cứ ngắc ngứ mãi. Mỗi khi em đứng dậy đọc, các bạn lại cười ồ lên. Vậy nên, trong tiết tập đọc đầu tiên mà thầy Khoa dạy, em đã rất lo lắng. Khi đến lượt mình, em đứng dậy đọc, mồ hôi ở tay thắm cả vào trang sách. Em bắt đầu đọc từng chữ một “Hôm… nay… là…” Chưa dứt câu, tiếng cười quen thuộc từ các bạn lại vang lên, nhưng nó đã dừng lại ngay lập tức. Em ngước đầu ra khỏi trang sách, thì ra thầy Khoa đang nghiêm mặt nhìn cả lớp. Khi mọi người đã yên lặng, thầy nhẹ nhàng nói: Em đọc tiếp đi. Và rồi, lần đầu tiên sau bao ngày, em đứng đọc hết một bài văn trước lớp. Dù em đọc chậm, ngắc ngứ nhưng thầy vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Chữ nào em không đọc được, thầy lại đọc mẫu cho em trước, rồi em bắt chước theo. Sau khi em đọc xong, thầy gật đầu và bảo: Tốt lắm, em ngồi xuống đi. Lời khen ấy của thầy đã khiến em vô cùng sung sướng và có thêm niềm tin. Từ hôm ấy, tiết tập đọc nào thầy cũng gọi em đứng dậy đọc trước lớp. Hiểu được tấm lòng của thầy, em càng thêm ra sức tập luyện. Ở nhà, hôm nào em cũng tập đọc để nâng cao khả năng của mình. Vậy nên, chỉ hơn một tháng sau, em đã có thể đọc rất tốt rồi. Vào hôm sau đó, lần đầu tiên em xung phong đứng dậy đọc bài. Sau khi đọc xong, em sung sướng nhìn thầy, và đó cũng là lần đầu em thấy thầy cười tươi đến vậy, một nụ cười sung sướng của người giáo viên khi học sinh của mình tiến bộ. Điều thầy Khoa đã trao cho em chính là sự bao dung, niềm tin của một nhà giáo. Chính sự tin tưởng của thầy đã giúp em có thêm động lực để cố gắng học tập hơn.
Đến bây giờ, đã nhiều năm trôi qua. Nhưng hình ảnh người thầy giáo ngồi bên khung cửa, cùng giọng đọc trầm ấm ấy vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí của em. Em luôn kính yêu và quý mến thầy rất nhiều. Mỗi lần về thăm trường cũ, em đều ghé qua lớp học của thầy. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, hồi ức lại những ngày xưa ấy. Và nhẩm theo giọng đọc của thầy.
Em mong thầy mãi luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ. Để có thể chắp thêm đôi cánh ước mơ, vun đắp thêm cho nhiều thế hệ học sinh nữa. Để cho những đứa trẻ như em lại có cơ hội được học với một người thầy giáo tuyệt vời như thầy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 10
“Thầy là gương đời hy vọng
Soi đường cho chúng con đi
Rọi xa ấm ngàn tia nắng
Lung linh tỏa sáng diệu kỳ”
Mỗi người thầy như một đoá hoa rạng rỡ và sáng tươi nhất. Em luôn kính yêu và trân trọng sự hy sinh và tận tâm của những người giáo viên. Có một người thầy để lại ấn tượng sâu đậm trong tim em đó là thầy An- người giáo viên chủ nhiệm năm lớp 5.
Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút và hấp dẫn chúng mình, giọng nói ấy có lẽ là điều ấm áp từ thầy mà em chẳng thể nào quên. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc sơ mi sáng màu cùng quần âu lịch sự. Chúng em hay bảo nhau rằng, thầy là con trai mà có gì thẫm mỹ rất tốt, chọn bộ đồ nào cũng rất đẹp, giản dị mà đứng đắn.
Nếu có ai hỏi về tính cách thầy thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng thầy rất tốt bụng. Nhớ những lần tớ thiếu cái bút, cuốn tập thầy đều trích đồng lương ít ỏi ấy để mua tặng, em không có tiền mua thuốc cho mẹ thầy cũng chẳng đắn đo mà chở em tới hiệu thuốc mua để biếu mẹ. Điều đó, với em là cả một tấm lòng lớn mà không phải ai cũng có thể làm được. Bởi vậy mà trong ánh mắt lũ học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và hoàn hảo nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.
Với thầy An, em luôn kính yêu thầy và dành cho thâỳ những tình cảm trân trọng nhất. Một người thầy chẳng giàu có, thậm chí còn những khó khăn khi phải lo cho gia đình, con cái, nhưng vẫn chẳng bao giờ từ chối sự giúp đỡ một ai. Một người thầy mà dẫu học sinh có những lỗi lầm, thiếu sót thầy không trách mắng mà uốn nắn chúng em bằng sự bao dung, vị tha của mình. Một người thầy luôn bảo ban, dành cho chúng em những lời khuyên quý giá trong cuộc sống này. Thật may mắn biết bao khi mình được học và được là học sinh của thầy.
Ngày gặp lại thầy trong lễ nhà giáo vừa rồi, em càng thương thầy hơn. Thời gian đã vô tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ điềm tĩnh cùng trái tim ấm áp nơi thầy vẫn còn đó. Em biết rằng những lo toan cuộc sống cùng những cô cậu học trò nghịch ngợm có khi khiến thầy mệt mỏi nhưng sau cùng thầy vẫn ở đó, bao dung và thương những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.
“Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
Khắc ghi bao phút dại khờ”
Thầy ơi, mai này dẫu có sao đi nữa, dẫu khoảng cách có xa xôi chừng nào còn vẫn luôn nhớ về thầy. Người thầy năm xưa đã dìu dắt con qua những bước khó khăn trong đời.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 11
Trong cuộc đời của mỗi con người, nếu như cha mẹ là hai đấng sinh thành có công nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn thì thầy cô cũng có công không nhỏ. Thầy cô là những người dạy cho ta biết chữ, biết thế nào là lẽ phải trên đời, biết đối nhân xử thế. Đối với những học sinh còn cắp sách đến trường như chúng em thì thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em.
Tục ngữ, ca dao Việt Nam ta có nhiều câu hay nói về thầy cô:
“Kính thầy mới được làm thầy”
Hay:
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy”
Thật vậy, nếu không có thầy cô chỉ dạy thì chúng em sẽ không biết chữ. Thầy cô là những người đã dìu dắt chúng em đi trên con đường học vấn. Từ chỗ chưa biết gì, chúng em dần dần biết chữ, biết đọc, biết viết, biết làm văn, làm toán, biết được những kiến thức phong phú vô tận của nhân loại. Thầy cô đã giúp cho chúng em có được chìa khóa để mở cửa tri thức của cuộc sống. Thầy cô đã vun đắp ước mơ cho chúng em, đưa chúng em đến đỉnh cao của kiến thức, của một tương lai tươi đẹp sau này. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là những người lái đò đưa học sinh qua sông. Mỗi khi năm học kết thúc là thầy cô đã đưa học sinh đò cập bến. Hết chuyến đò này đến chuyến đò khác, thầy cô đã đưa biết bao nhiêu chuyến đò trong cuộc đời mình, biết bao thế hệ học trò đã được thầy cô dìu dắt. Công ơn của thầy cô thật là to lớn.
Con người ta chắc hẳn ai cũng có một thời cắp sách đến trường. Đó là khoảng thời gian đẹp nhất, thời gian hồn nhiên đáng yêu của lứa tuổi học sinh: ngây thơ, mơ mộng, vô tư, nhút nhát và cả sự tinh nghịch, quậy phá, thậm chí vô lễ với thầy cô. Chính thầy cô là những người đã thay đổi nhân cách cho chúng em, đã uốn nắn dạy bảo cho chúng em biết thế nào là sai, thế nào là đúng, chỉ dẫn tận tình để chúng em trở thành những người công dân tốt vừa có đức, vừa có tài phục vụ cho xã hội, cho đất nước mai sau.
Hiện tại, em là học sinh lớp bảy, em rất tự hào là học sinh của trường THCS. Bình Mỹ vì em được học trong một ngôi trường có nhiều thầy cô dạy giỏi, có nhiều tâm huyết với học sinh. Thầy cô rất buồn khi chúng em học yếu, sai phạm lỗi lầm và rất vui mừng khi chúng em học ngày có tiến bộ, học giỏi, có đạo đức tốt. Em rất yêu mến những thầy cô đã dạy chúng em như cô Nhi, cô Hằng, thầy Hồng nhất là cô chủ nhiệm của em là cô Nhi dạy Anh văn, người đã có nhiều tình cảm, cùng chia bùi sẻ ngọt, dìu dắt lớp em trong suốt thời gian qua. Sau này ra đời, em không còn đi học nữa nhưng em vẫn nhớ mãi về mái trường, về thầy cô, nhớ về những kỉ niệm thân thương, về người cha, người mẹ thứ hai của em với tất cả lòng biết ơn trân trọng.
Thầy cô – hai tiếng bình thường sao mà thiêng liêng quá. Chúng em mãi mãi nhớ ơn thầy cô: những người được mệnh danh là kĩ sư tâm hồn. Chúng em sẽ cố gắng chăm chỉ học tập để không khỏi phụ lòng thầy cô đã có công dạy bảo chúng em bao tháng ngày qua:
“Thầy cô như thể mẹ cha
Kính yêu, chăm sóc mới là trò ngoan”
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 12
Mỗi chúng ta, ai cũng mong sau này mình trở thành một người tài giỏi, sống có ích cho xã hội. Để làm được điều đó không thể vắng bóng công ơn của những người thầy, người cô dìu dắt chúng ta trên con đường chinh phục tri thức. Người xưa từng nói: “Cô giáo như mẹ hiền”. Cô giáo là người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng ta. Chắc hẳn trong lòng mỗi người, ai cũng có sự ngưỡng mộ nhất định dành cho cô giáo. Đối với bản thân tôi, cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn là người mãi luôn sống trong lòng tôi.
Gia đình tôi là người gốc Bắc, đến khi tôi học hết lớp ba thì có biến cố xảy ra và cả nhà quyết định chuyển vào Nam sinh sống. Lúc đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không giỏi giang hay hơn ai gì cả. Chuyển đến một môi trường mới, một cuộc sống mới với bao lạ lẫm, tôi cảm thấy thật cô độc và buồn bã. Ngày đi học cũng đến. Tôi được người quen xin cho vào ngôi trường ở gần đó để theo học. Ngày đầu đến lớp, cô giáo chủ nhiệm bước vào trong tà áo dài trắng tinh khôi mỉm cười nhìn tôi thân thiện. Cô giới thiệu tôi với mọi người, hỏi han những câu chuyện và động viên tôi trong học tập. Tôi không nhớ hết ngày hôm ấy đã nói những gì nhưng cái dáng người mảnh mai, giọng nói trầm ấm của người con gái miền nam, mái tóc suôn dài óng mượt cùng đôi môi đỏ hồng của cô đã in sâu vào tâm trí tôi với những hình ảnh đẹp đẽ nhất,
Ngày tháng trôi đi, tôi dường như đã quen hơn với môi trường ở đây. Mỗi tuần, cô đều gặp riêng tôi để hỏi han, vì cô biết tôi lạ lẫm với môi trường mới, cần phải thích nghi nhiều thứ nên sợ tôi không theo kịp mọi người. Trên lớp, cô quan tâm đến tôi nhiều hơn, ân cần bảo ban cho tôi học tập, tỉ mỉ giải đáp những thắc mắc của tôi. Và cứ thế, tôi tiến bộ từng ngày, thành tích học tập cũng được cải thiện đáng kể. Cô chính là người truyền cho tôi cảm hứng và tình yêu thương để tôi vươn lên. Khi nhìn thành tích học tập của tôi, nét mặt cô không khỏi vui mừng, xúc động. Suốt cả năm học, tôi có những tiến bộ vượt bậc, đến cuối năm tôi đứng trong top những bạn học sinh giỏi xuất sắc của trường. Không chỉ tôi mà cả gia đình tôi luôn thấy biết ơn và trân trọng những công ơn to lớn mà cô dành cho tôi.
Bước sang năm học lớp năm, tuy không còn được cô chủ nhiệm nữa nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp cô, chào hỏi và chia sẻ việc học tập cũng như cuộc sống với cô. Cô luôn cho tôi những lời khuyên đắt giá để tôi hoàn thiện bản thân mình. Cuối năm lớp năm, gia đình tôi lại quyết định chuyển về bắc, về quê hương để sinh sống. Chia tay miền nam, chia tay trường lớp sau gần hai năm gắn bó khiến tôi vô cùng buồn bã. Vì quyết định chuyển đi đột ngột, trong vòng một tuần, gia đình tôi đã chuyển về bắc. Tôi còn nhớ ngày hôm đó bố tôi lên trường xin cho tôi nghỉ học và chuyển đi, bố bảo tôi chào thầy chủ nhiệm và các bạn lần cuối để ra đi, tôi vẫn xin bố nán lại một chút rồi chạy ùa xuống lớp học cô đang dạy, ôm cô khóc như mưa để nói lời chia tay cô. Tôi nhớ mãi giọt nước mắt nóng hổi của cô lăn dài trên trán tôi. Cô làm tôi cảm thấy ấm áp như tình mẹ.
Tuy đã về quê hương nhiều năm, tôi vẫn luôn mong có dịp quay lại nơi đó để gặp mọi người, để đến thăm cô, hỏi han tình hình sức khỏe và cuộc sống của cô. Tôi chưa bao giờ quên cô và những công lao to lớn mà cô đã làm. Không chỉ tốt với tôi, với những học trò khác và cả những đồng nghiệp, những người quanh mình, cô luôn sống với tình yêu thương chan hòa. Ân cần, chu đáo với tất cả mọi người. Học sinh của cô ai cũng lễ phép, hiếu thảo, trọng tình nghĩa. Cô luôn tìm mọi cách giúp đỡ những bạn học sinh khó khăn có thể tiếp tục đi học và vươn lên thành người. Có nhiều anh chị khóa trước được cô dạy dỗ đã trở thành con người có địa vị trong xã hội và được người đời kính trọng.
Nhiều năm qua đi, tuy chưa có cơ hội gặp lại cô nhưng những lời cô dạy và sự ân cần, trìu mến của cô vẫn luôn tồn tại như mới ngày hôm qua trong kí ức của tôi. Những tình cảm, sự quan tâm của cô sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời và nhắc nhở tôi sống tốt va khắc ghi hình ảnh cô giáo vào trong trái tim.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo kính yêu ngắn ngọn – Mẫu 13
Có thể khẳng định rằng, giáo viên là nghề cao quý nhất trong các nghề. Thầy, cô giáo là những người có công ơn to lớn trong cuộc đời mỗi người. Và chắc hẳn, ai cũng đều có một giáo viên mà bản thân yêu quý nhất.
Cô Minh Thu là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Năm nay cô mới chỉ ba mươi tuổi. Dáng người cô rất cân đối. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt trái xoan với nước da trắng hồng. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng. Em ấn tượng nhất là mỗi khi cô cười. Bởi khi ấy trông cô rất xinh đẹp. Nhưng em vẫn thích nhất là đôi mắt của cô. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình.
Đối với em cô không chỉ xinh đẹp, mà còn rất tận tâm. Cô là giáo viên dạy môn Toán, nhưng cách dạy của cô lại không hề khô khan. Trong những giờ dạy học, cô luôn tạo ra một bầu không khí vui vẻ để chúng em có thể dễ dàng tiếp thu bài hơn. Chỉ cần có một bạn học sinh không hiểu là cô sẽ kiên nhẫn giảng lại cho. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Cô không chỉ là cô giáo mà còn giống như một người bạn vậy. Điều đó khiến cho cô thật đặc biệt.
Dù tâm lí là vậy, nhưng cô Thu vẫn rất nghiêm khắc. Trong giờ học, cô luôn dành thời gian để truyền đạt cho học sinh kiến thức của các môn học một cách tốt nhất. Khi có bạn không chú ý nghe giảng, cô đều nhắc nhở. Chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp bên cạnh cô. Em cảm thấy rất yêu mến và kính trọng cô Thu.
Có người đã từng nói rằng: “Một gánh sách hay không bằng một người thầy giỏi”, để khẳng định về tầm quan trọng của người giáo viên. Và mỗi người cần biết trân trọng và yêu mến thầy cô giáo của mình.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 14
Mái trường – Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất.
Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp gọn gàng bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc chắn đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ.
Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi đầu tiên gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và bất ngờ, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa bao giờ chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô. Ngày đầu tiên ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài câu chuyện vui về “cái tên giông tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên 10A3, đặc biệt là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu.
Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhè nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn cả, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không thể rời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút cái tôi cá nhân riêng để học sinh có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đây là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên nhẫn và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học sinh sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô bây giờ. Tôi sẽ niềm nở, hài hước và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học.
Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Lần đầu tiên cô bồi dưỡng học sinh giỏi lớp 12 mang lại thành tích rực rỡ như thế: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt danh hiệu học sinh giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học sinh tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong gia đình nhỏ hạnh phúc của cô.
Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hi vọng – Cô Hưng.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 15
Ai ai trong cuộc đời học sinh cũng có một người thầy hay một người cô giáo mà mình yêu mến, kính trọng. Em cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, có nhiều cô dạy em và cô nào em cùng yêu mến, kính trọng nhưng người khiến em yêu mến nhất chính là cô Mai.
Cô Mai là giáo viên chủ nhiệm của em khi học lớp năm dưới mái trường tiểu học. Lương Thị Tuyết Mai là tên cô. Ôi! Cái tên mới đẹp làm sao! Cô có vóc dáng hơi mập nhưng khá cao. Em được biết cô năm nay bốn mươi tuổi nhưng em thấy cô như trẻ hơn cái tuổi của mình. Khuôn mặt cô hình trái xoan rất đẹp. Mái tóc cô dài, óng ả, có màu đen nhánh thường được cô buộc lên cao cho gọn. Trông cô thật trẻ trung khi buộc cao tóc lên bởi vì mái tóc đó rất hợp với khuôn mặt hình trái xoan của cô. Cô có một đôi mắt rất đẹp, nổi bật trên khuôn mặt. Dưới đôi mắt tinh anh kia là một cái mũi dọc dừa, thanh tú làm sao! Cô rất hay cười và mỗi lần cười cô lại để lộ hàm răng trắng tinh, đều tăm tẳp đằng sau đôi môi đỏ tươi. Nước da cô trắng ngần, tuyệt đẹp. Mỗi khi cô bước đi trên bục giảng là tà áo dài tím lại phấp phới bay. Trong lớp em, ai cũng bảo là cô đẹp nhất trường. Đứa nào cũng ước được đẹp giống cô một chút thôi cũng được.
Cô Mai là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề; đi dạy đã gần hai mươi năm. Cô Mai rất thương yêu học sinh và lúc nào cũng muốn giúp đỡ học trò học giỏi, đạt kết quả tốt. Trong lớp em năm đó có khoảng chừng bảy bạn học không tốt. Cô liền dạy phụ đạo thêm cho các bạn đến khi nào các bạn tiến bộ hẳn và cô không nhận một đồng nào từ phụ huynh. Cô còn cố gắng đến trường sớm để cùng truy bài với chúng em. Không những vậy, cô còn quan tâm giúp đỡ các bạn nghèo, khó khăn. Bằng chứng là cô Mai đã đến tận nhà các bạn nghèo để tặng quà, làm ba mẹ các bạn rất cảm động. Có lần bạn Tú Anh bị bệnh nặng phải nghỉ học cả tuần, cô liền đến thăm và nhờ chúng em chép bài hộ bạn. Các phụ huynh và chúng em rất cảm động trước tấm lòng yêu thương rộng lớn của cô đối với học sinh. Mẹ em bảo rằng: “Cô Mai đúng là một giáo viên giỏi, tận tâm với học sinh. Mẹ rất mừng vì con được cô dạy học.”. Em thầm nghĩ rằng mẹ nói thật đúng vì cô Mai là giáo viên giỏi, tận tâm khi mà chúng em không hiểu chỗ nào là cô sãn sàng giảng lại kĩ hơn cho chúng em hiểu. Em thấy mình may mắn khi được vào học lớp cô.
Đối với đồng nghiệp, cô Mai luôn vui vẽ, cởi mở và cô luôn dìu dắt các đồng nghiệp trẻ. kính trọng các thầy cô lớn tuổi hơn mình. Em được biết rằng, gia đình cô chẳng khá giả gì. Chồng cô là thương binh luôn yếu ớt và bệnh tật. Cô còn có hai con nhỏ nên gia đình luôn gặp khó khăn nhưng cô lại bỏ tiền túi ra để mua quà thưởng cho các bạn học giỏi, chăm ngoan. Em thấy cô thật đáng khâm phục. Hôm có kết quả thi cuối kì hai, cô đã thưởng cho các bạn cao điểm nhất một cây bút máy màu xanh rất đẹp mà đến giờ em vẫn còn giữ.
Bây giờ em đã trở thành một học sinh lớp bảy, nhưng em vẫn nhớ đến người giáo viên dạy mình năm lớp Năm. Em thật sự yêu mến, kính trọng và rất khâm phục cô Mai. Đến giờ em vẫn chưa thể về trường cũ thăm cô được. Em cảm thấy mình thật có lỗi khi ngày 20/11 không về thăm cô. Cô Mai là người em yêu mến, kính trọng vì cô là giáo viên hết sức thương yêu học sinh. Em luôn mong cô được khoẻ mạnh, hạnh phúc, được học sinh yêu mến. Cô Mai ơi, một ngày nào đó em sẽ về thăm cô!
Cảm nghĩ về thầy cô giáo hay nhất – Mẫu 16
“Những ngày mùa hạ rả rích, khi ôm sách và lắng nghe vài giai điệu phát ra từ cái radio cũ mèm, tự dưng tôi nghe thấy mấy lời da diết vang lên. “Người thầy… vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…”. Tiếng Cẩm Ly tha thiết, chiều mùa hạ như đang rơi xuống, vỡ tan và xoáy vào lòng những kí ức tươi đẹp. Đột nhiên, có cảm giác như đang lạc vào một thế giới nào đó, một thế giới không phải của mình, thế giới của quá khứ.
Và tự nhiên, tôi nghĩ, dường như mình đang được xem lại cuộc đời bốn năm trước, qua vài cảnh quay được trích ra từ cái máy quay có lẽ là đời từ những năm 1980. Máy quay có lẽ đã cũ lắm rồi, cảnh được cảnh mất, nhưng cũng đủ để tôi thấy Tôi – mười một tuổi – đứng trong sân trường cấp II lộng gió, và bóng một người thấp bé lặng lẽ đạp chiếc xe khung, đi trong nắng vàng. Bất chợt, người ấy quay lại. Ánh mắt hiền từ được máy quay ghi lại rõ ràng không sai. Tim tự dưng thấy hẫng một nhịp. Kia rồi! Thầy tôi…
Người đàn ông đi trong nắng vàng hôm ấy là người tôi kính trọng nhất trên đời. Có lẽ biết thế nên mọi cảnh quay về người ấy đều rõ nét và chân thực đến kì lạ. Tôi nhìn rõ cái bóng liêu xiêu, đổ dài trên con đường dài dằng dặc, cùng với cây thước kẻ nửa mét kẹp trong chiếc cặp da sờn cũ, hộp phấn bằng thép chỉ chực rơi ra, cùng mái tóc đã bạc lắm rồi. Bỗng nhiên, tôi thấy nước mắt đang dâng lên, đầy tràn hai khóe mắt.
Nhiều người vẫn miêu tả: Các thầy cao to, vạm vỡ, có đôi mắt sáng quắc uy nghiêm. Nhưng không! Thầy tôi thấp lắm, nếu so với chuẩn một – mét – tám, chỉ chừng 1m60, tóc bạc trắng và lúc nào cũng lọc cọc đi trên chiếc xe khung han rỉ. Mắt thầy sáng, nhưng sáng bởi ánh sáng dịu hiền, ấm áp khiến chúng tôi rất an tâm. Mọi thứ thuộc về thầy cũ kĩ đến mức hoài cổ. Chúng tôi, thời những năm lớp 6, đã từng trêu thầy nhiều lần vì điều ấy. Tôi vẫn nhớ thầy chỉ cười hiền và bảo, thầy già rồi, có cần gì hiện đại.
Máy quay chuyển cảnh. Từng hình ảnh nhảy nhót. Cứ như bị lỗi, những hình ảnh ấy cứ nháy đi nháy lại, nhưng lại rõ đến từng chi tiết.
Mùa Đông lạnh thê lương. Khi mà gió vuốt những ngón tay trên mái nhà, tôi nhìn thấy thầy đạp xe đến trường. Những vòng quay xe đạp cứ thế quay đều, quay đều. Pê đan cũ lắm rồi, xích kêu lạch cạch tựa như đang đòi nghỉ ngơi. Thầy vẫn cần mẫn đạp xe, cần mẫn xách chiếc cặp sờn cũ đến lớp. Thoảng qua, tôi thấy thầy khẽ run. Không chỉ mùa Đông ấy, mà còn nhiều mùa Đông sau này nữa. Tôi vẫn luôn nhìn thấy hình ảnh đó. Luôn nhớ mình đứng trên tầng 2, vẫy tay “Em chào thầy” mà láo xược chế thành “Em thầy!”, và thầy, trên chiếc xe đạp cũ đi ngược gió, vẫy tay cười lại.
Hiền như tiên.
Tự dưng, cảnh quay tiếp theo hiện ra. Tôi thấy… Đêm tối. Trong một căn bếp lụp xụp, có mỗi một bóng đèn mù mịt. Bảng đen viết đầy những công thức loằng ngoằng. Có hai đứa học sinh ngồi quây quần cắt cái bánh trung thu nhân thập cẩm, và một người tóc bạc phơ ngồi cạnh, mỉm cười nhấm nháp ngụm trà nóng trong đêm thu mong manh.
Thầy ơi, thầy không ăn thập cẩm à, thế phải làm sao bây giờ. Tiếng đứa con gái cất lên lo lắng. Thằng con trai ngồi cạnh im lặng ăn miếng bánh nướng thơm lừng, còn người đó chỉ cười, bảo, ừ, hai đứa cứ ăn đi, còn lại để vào tủ lạnh, lúc nào cô về thì cô ăn.
Tôi nhận ra, đấy chính là mình, với Âu Sơn, và thầy.
Tôi thấy mình lúng túng, rồi cũng ngồi xuống, cầm con dao cắt bánh ra thành nhiều miếng nho nhỏ. Sau nhiều lần từ chối, cuối cùng thầy cũng ăn, và hai đứa học sinh cười thành tiếng. Căn bếp lụp xụp như sáng thêm. Sáng thêm. Mãi đến sau này tôi mới biết thầy không ăn được thịt mỡ, cứ đến cổ họng lại bị nôn ra, thế mà hôm ấy thầy vẫn ăn miếng bánh trung thu, có lẽ chỉ để chúng tôi vui lòng. Đột nhiên muốn khóc. Thầy của tôi, vĩ đại như thế đấy.
Có lẽ nhiều người không hiểu nổi từ vĩ đại. Tại sao lại vĩ đại? Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của tôi khi nghe việc thầy không ăn được thịt mỡ, rồi liên tưởng đến miếng bánh trung thu ngày hôm ấy. Chỉ để chúng tôi vui, thầy đã ăn hết miếng bánh mà có thể làm thầy khó chịu suốt những ngày sau đó. Ai đó từng nói, tấm lòng người thầy vĩ đại lắm, và cũng trong sáng lắm, y như pha lê không bao giờ bị vấy bẩn. Đúng, đúng lắm.
Những tháng ngày đó, bất kể nắng hay mưa, bất kể nóng nực hay lạnh giá, thầy, vẫn cặm cụi đi trên chiếc xe đạp cũ xỉn, dạy chúng tôi học. Tôi nhớ những ngày tháng Một năm tôi lớp Bảy. Lúc ấy gió trời còn mạnh, và nắng thì hong hanh lắm. Tôi, với ba thằng con trai khác, ngồi trong lớp nghe thầy giảng Toán. Sơn đùa, bảo thầy sao không làm hiệu trưởng mà lại chấp nhận làm giáo viên quèn. Ôi, làm hiệu trưởng thì không quát được giáo viên đâu, còn làm giáo viên, học sinh không nghe thì tống nó ra khỏi lớp. Thầy bảo, như thế. Chúng tôi cứ cười mãi về câu nói ấy. Đến tận hai năm sau, tôi mới biết, thầy chấp nhận làm giáo viên là để dìu dắt thêm nhiều lớp học trò trước khi bước vào tuổi già.
Tôi năm mười hai tuổi, chỉ nghĩ công danh lợi lộc là tất cả. Sau này mới biết, tình cảm thầy dành cho học sinh chúng tôi còn nhiều hơn gấp tỉ tỉ lần những thứ công danh lợi lộc tầm thường.
Năm lớp Bảy, có thầy, có những kì vọng và quyết tâm từ biết bao ngày trước, tôi đạt giải Nhất toán. Biết tin, thầy chỉ cười thật tươi. Nhưng trong mắt tôi, đó là nụ cười ấm áp nhất tôi từng biết. Nụ cười ấy khiến bao mệt mỏi, khó nhọc trở về số 0. Nụ cười khiến cho tất cả học sinh an lòng. Năm ấy, có lẽ là năm tôi hạnh phúc nhất.
Không biết đã đi qua bao nhiêu ngày nắng, mưa? Chỉ biết, thầy đã đồng hành cùng chúng tôi trong suốt hai năm rưỡi. Hai năm rưỡi lọc cọc đạp chiếc xe cũ ấy, hai năm rưỡi dạy dỗ lũ học sinh lớp A nghịch như quỷ. Thầy chẳng hề than vãn lấy một lời. Các em là lứa học sinh cuối cùng của thầy, chỉ mong dạy được thật tốt, không muốn ai bị chửi mắng cả. Thầy trả lời cho câu hỏi của tôi về việc, tại sao chúng em mất trật tự mà thầy không nhắc. Lúc ấy, tôi không hiểu. Sau này ngẫm nghĩ lại mới ngộ ra. Hóa ra, chúng tôi chính là những kẻ vô ơn bậc nhất, không hiểu nổi tâm ý của thầy giấu trong từng con chữ. Mười ba tuổi, chỉ biết nghịch ngợm, vô ưu vô lo. Đâu biết người thầy vẫn cặm cụi chiến đấu với tuổi già và sức khỏe, ngày ngày lên lớp dạy dỗ cho những học sinh cuối cùng trong cuộc đời dạy học của mình.
Hết học kì I năm tôi lớp 8, thầy có quyết định nghỉ hưu. Quyết định không hề vội vã, nhưng lại gây bất ngờ trong tập thể lớp. Tất cả xôn xao, và dường như có gì đó nghẹn ở trong tim, rất lạ. Dù biết, nhưng cuối cùng vẫn đến lúc phải chia tay rồi.
Ngày chia tay, tôi tặng thầy một bó hoa kẹo mút. Chính tay dính từng bông hoa, chính tay ghim từng bó mút. Có lẽ đó là bó hoa xấu nhất tôi từng làm, nhưng cũng là bó hoa mang nhiều tình cảm nhất. Cũng là bó hoa đầu tiên tôi tặng cho sự chia ly.
Thầy nghỉ rồi… Giáo viên mới dạy thay. Bài giảng sôi động, súc tích vô cùng. Nhưng thỉnh thoảng đột nhiên ngẩn ngơ. Vẫn ngỡ thầy còn ở đây, ngay trên bục giảng, viết những con số vốn bị chê “xấu mèm” nhưng thật rất rõ ràng. Ngỡ rằng thầy vẫn sẽ đi cùng chúng tôi qua những năm tháng còn lại. Không, không còn nữa rồi!
Đó là những tháng ngày khó khăn nhất. Không có thầy ở bên cạnh dạy dỗ, không có ai cười hiền từ động viên trong những ngày khó khăn. Năm đó, tôi tụt hạng, chỉ đạt giải Ba. Đề rất dễ. Thế mà, điểm cũng chỉ đạt “nhì non”. Lúc ấy, tôi mới biết hóa ra thầy ảnh hưởng đến tôi nhiều như thế.
Lên lớp 9, ông nội dẫn tôi xuống nhà thầy. Từ đó, tôi chính thức học thêm với thầy. Chính thức bắt đầu một năm học tuy vất vả nhưng tràn đầy niềm vui. Ngôi nhà mà chúng tôi học, cũng chính là ngôi nhà thầy đã sống suốt mấy chục năm qua. Cả một đời người vất vả chỉ có một khoảnh sân nho nhỏ để phơi nắng, một căn bếp tối, lụp xụp, cái nhà xây lợp lá cọ mát rượi trong những ngày nóng bức, và cả một cây trứng cá lúc nào cũng bị lũ học sinh nhăm nhe chọc quả. Thầy bảo, như thế đã là hạnh phúc lắm rồi.
Đôi khi tôi nghĩ thầy sống sao mà giản đơn quá. Thầy chỉ cười. Không, thế đã là quá đủ rồi. Tôi không biết đủ là gì, không biết tại sao thầy có thể hài lòng. Sau đó nhiều tháng, tôi mới được nghe thầy kể về biết bao ngày khó khăn thầy đã trải qua. Đấy là những năm tháng vất vả đến bần hàn. Thầy là sinh viên nghèo, không có đủ đồ ăn nên ốm nhom ốm nhách. Trải qua một thời khó nhọc, con người luôn có khuynh hướng hài lòng với hiện tại, dù cho hiện tại ấy chỉ hơn thời khó khăn ngày xưa một chút xíu. Chính thế, thầy sống giản dị, tiết kiệm vô cùng. Từ lúc học thêm chỗ thầy, nghe thầy nói về những điều thầy đã trải qua, bất giác tôi cũng sống tiết kiệm đi nhiều lần. Không còn phung phí tiền bạc và đồ dùng như trước đây nữa. Người ta bị ảnh hưởng bởi những người mà được coi là quan trọng. Tôi nghĩ, tôi cũng vậy.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải thầy đã ảnh hưởng đến tôi theo một cách đặc biệt nào đó? Nghĩ nhiều lần, rồi mới phát hiện ra, thầy chính là một hình tượng mà tôi luôn khát khao muốn vươn tới, một tượng đài vĩ đại, một người mà tôi luôn mong mỏi đạt được thành công như vậy. Không chỉ là một người thầy, thầy còn là người cha, người anh, người bạn luôn lắng nghe, luôn cho những lời khuyên bổ ích nhất khi tôi cần. Thầy không chỉ dạy tôi môn Toán, thầy còn dạy tôi cách làm người, cách sống và phấn đấu để càng ngày càng tốt đẹp hơn.
Máy quay dường như đang chậm lại, từng cảnh từng nét hiện lên rõ ràng. Tôi thấy thầy đang lụi hụi trồng rau, chăm sóc con chó lông trắng đen già khụ, thấy cả chúng tôi ngày đó, trong những ngày vất vả nhưng yên bình. Tôi nghĩ, có lẽ đó là những ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất tôi từng có. Sau này, khi bước đi trên đường đời chông gai, có thể sẽ chẳng còn ai chỉ bảo, dạy dỗ tôi tận tình như thầy đã từng, có thể sẽ chẳng có ai lo tôi liệu có ngủ đủ giấc, liệu có stress khi nhồi nhét quá nhiều. Nhưng, cố nhân từng nói, cuộc đời chỉ cần một người khiến ta ngưỡng mộ, để cả đời noi gương, cả đời thương mến. Vậy là quá đủ rồi!
Khi viết những dòng này, tôi đã là học sinh cấp III. Không chỉ hôm nay, mà còn cả ngày mai, ngày kia, nhiều ngày sau nữa, nhất định tôi sẽ tiếp tục cố gắng. Để mỗi khi gặp ai, trò chuyện cùng ai, có thể tự hào nói, tôi, là học sinh của thầy Nguyễn Văn Tâm. Có những lúc nhớ thầy, phóng vụt xe đi, tìm về ngôi nhà nhỏ cuối phố cũ với cây trứng cá xum xuê, ngồi nghe thầy nói về những điều thầy tâm đắc, về những điều thầy mong mỏi và răn dạy tôi cho đến mãi sau này. Tìm về nơi duy nhất khiến tâm hồn thanh thản, khiến cho mọi thứ phức tạp của cuộc đời trở nên dễ dàng và trong sáng hơn.
Vẫn là những ngày mùa Hạ đã cũ, tôi cảm giác như mình đang xốc ba lô lên vai, đạp cái xe đạp của mình, lao đi trong nắng vàng. Đến nơi tràn đầy kiến thức mà tôi hằng yêu kính”.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 17
Có lẽ trong cuộc đời mỗi con người đều có những thầy cô giáo mà đi suốt cả cuộc đời có lẽ ta không bao giờ tìm thấy những người như họ. Họ là những người tận tâm tận tụy với nghề lúc nào cũng chỉ nghĩ đến những học sinh yêu quý của mình. Tôi cũng có một giáo viên chủ nhiệm như thế và có lẽ trong suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô.
Đó là cô An, một cô giáo còn rất trẻ, cô dậy môn văn. Ngày đầu tiên khi cô vào dậy lớp tôi cô mặc một chiếc áo dài màu trắng, trông cô thật trẻ trung và năng động. Cô dành một tiết đầu tiên để làm quen với lớp và tự giới thiệu về bản thân mình. Ngay từ những tiết học đầu tiên, cô đã cho tôi một quan niệm hoàn toàn khác về môn văn. Môn văn đối với tôi từ trước cho đến nay là một môn cực kì khó nhưng mỗi lời cô giảng giải khiến tôi như được bước vào một thế giới khác, một thế giới mà tôi có thể thỏa sức tưởng tượng và cho tôi biết thêm về tình yêu thương về tình cảm về mọi mặt trong xã hội. Cô không hắt hủi hay chê bai những đứa học kém như tôi mà thậm chí cô còn luôn quan tâm chỉ bảo một cách tận tình.
Trước đây sinh hoạt có lẽ là giờ mà bọn tôi sợ nhất nhưng kể từ khi có cô thì nó không còn đáng sợ như vậy nữa, nó là giờ mà chúng tôi lại tiếp tục được giao lưu bên cạnh đó thì cô cũng khuyên những bạn còn học kém phải phấn đấu hơn. Nhiều lúc tôi đã từng nghĩ nếu như suốt đời học sinh của tôi được học văn cô được cô làm chủ nhiệm thì hay đến mấy và có lẽ đó cũng là hy vọng của tất cả đám học trò chúng tôi. Có lẽ điều làm tôi không thể nào quên được ở cô còn là một kỉ niệm khiến tôi nhớ mãi. Đó là một lần thi cuối kì môn văn tôi được một con hai tròn trĩnh và cô yêu cầu tất cả lớp phải mang về cho bố mẹ kí vào. Điều này đối với tôi như một tiếng sét ngang tai bởi vì tôi đã hứa với ba mẹ là lần này điểm thi sẽ trên trung bình. Không thể để cho bố mẹ biết điều này được và trong đầu của một đứa trẻ non nót như tôi nảy lên một suy nghĩ sai trái.
Tôi quyết định đi lục lọi lại những quyển sổ mà bố tôi đã kí và học theo nét đó rồi kí lại. Tuy không được giống cho lắm nhưng tôi vẫn mạnh tay kí bừa ra sao thì ra. Hôm sau tôi vẫn nộp như bình thường và không thấy cô nói gì nên trong lòng tôi cảm thấy lâng lâng vui sướng. Tan trường tôi đang rảo bước thì bỗng nghe tiếng ai đó hỏi đằng sau “Khánh ơi đợi cô với”. Quay lại đằng sau thì ra đó là cô An. Thì ra cô đã biết đó không phải là chữ kí của ba tôi. Tôi không nói gì mà chỉ biết khóc òa lên vì sợ hãi. Cô ôm tôi vào lòng không một lời trách phạt. Cô nói sẽ không để chuyện này cho bố mẹ tôi biết với một điều kiện là trong kì thi cuối kì tôi phải đạt được điểm khá. Điều này đối với tôi thật khó nhưng vì sợ ba nên tôi đàng gật gù đồng ý.
Chẳng mấy chốc kì thi cuối kì đã gần tới tôi đang không biết xoay xở thế nào thì chiều hôm đó cô đến với một số tài liệu trên tay và cô nói sẽ kèm tôi học. Kì thi cuối kì đã tới và một tuần sau cô An thông báo điểm, tôi đã thực sự rất bất ngờ và không tin nổi vào mắt mình là một điểm chín đỏ chói. Tôi cảm ơn cô rất nhiều và từ đó trở đi tôi môn văn trở thành một môn mà tôi rất thích. Cô chính là người mẹ thứ hai của tôi và nếu không nói quá thì cô chính là người mang đến cho tôi một cuộc sống mới hoàn toàn khác. Cô không phải là người sang trọng hay quý phái gì mà cô rất gần giũ, giản dị như chính những đứa học sinh mà cô đang dậy vậy và chính điều đó đã khiến cho những đứa học sinh nghèo như chúng tôi cảm thấy yêu thương cô đến kì lạ. Cô cũng có một cuộc sống không mấy khấm khá gì khi còn phải nuôi một người em đang học đại học nhưng mỗi khi chúng tôi nghỉ phép cô luôn đến thăm động viên an ủi và luôn đem theo khi là hộp bánh khi là hộp sữa. Cô giáo tôi là như thế đấy chân thành và mộc mạc đến lạ thường.
Những bài học lời dăn dạy của cô tôi sẽ không bao giờ quên được. Hình ảnh cô và những lời nói ân cần cô chỉ bảo chúng tôi sẽ luôn khắc ghi trong tâm trí tôi.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 18
Tôi không thể nào định nghĩa được tình thầy trò là gì? Phải chăng tình thầy trò có thể là thay đổi cuộc sống của bạn dù chỉ là một phần nhỏ? Đó là tình cảm mà bạn có thể tìm thấy được ở một khoảnh khắc nào đó trong cuộc sống, chắc hẳn trong chúng ta ai cũng đã có thời gian gắn bó bên mái trường được học tập dưới sự dìu dắt, chỉ bảo tận tình của thầy cô. Xúc động làm sao khi nghĩ về hình ảnh những người giáo viên đã luôn ân cần dạy dỗ chúng ta lên người.
“Cha mẹ cho ta hình hài, thầy cô cho ta kiến thức”. Quả đúng như vậy, công lao của thầy cô to lớn biết nhường nào. Mà có lẽ cả cuộc đời này chúng ta cũng không thể nào đền đáp hết được. Chính các thầy cô là người lái đò đưa các thế hệ học trò cập bến tương lai. Làm sao tôi có thể quên những ánh mắt ấm áp, dịu hiền của thầy cô, những ánh mắt ấy vẫn luôn dõi theo hình bóng của từng học trò bé nhỏ trong suốt cả quãng đời cắp sách đến trường. Hình ảnh các cô giáo trong tà áo dài thướt tha. Những người thầy với vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm khắc ấy lại chứa đọng cả một khoảng trời yêu thương rộng lớn đã để lại trong tâm trí những người học trò chúng tôi không biết bao nhiêu ký ức khó phai. Không chỉ vậy, điều gây ấn tượng nhiều nhất với chúng tôi chính là nụ cười của các thầy cô. Đặc điểm này không hẳn kiêu sa, cũng chẳng đặc biệt gì nhưng tôi lại vô cùng trân trọng nụ cười ấy. Vì đó chính là sự động viên, khuyến khích chúng tôi mỗi khi đạt điểm cao, là sự động viên giúp tôi vươn lên trong học tập. Mỗi khi tôi phạm lỗi, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy nhưng đã không còn những nụ cười vui vẻ của ngày nào mà thay vào đó là một ánh mắt nghiêm nghị. Mặc dù thầy cô không la hoặc mắng gì nhưng tôi như đọc được một chút buồn bã và thất vọng thoáng qua những đôi mắt kia. Những lúc như vậy làm sao tôi cảm thấy ân hận quá! Vì chúng tôi đã làm các thầy cô thất vọng nhưng cũng nhờ đó mà tôi nhận ra những lỗi lầm thực sự của mình để sửa chữa.
Đến tận bây giờ tôi mới nhận ra được một điều: không phải lúc nào thầy cô cũng cười với chúng tôi nhưng chỉ cần những người thầy, người cô cười, một nụ cười vui sướng giống như tôi vừa làm được một việc gì rất lớn cho thầy cô. Sao lại có thể quên những nụ cười hạnh phúc hay những nụ cười vỗ về an ủi. Thầy cô ơi! Các thầy cô có biết được rằng những nụ cười ấy chính là ngọn lửa hồng sưởi ấm những trái tim bé nhỏ non nớt của đám học trò chúng con hay không? Chỉ bao nhiêu đó là mình may mắn hơn rất nhiều đứa trẻ khác. Bao gánh nặng về cuộc sống, công việc, gia đình và những cực nhọc chất chồng lên đôi vai của những người giáo viên. Thật không thể nào có thể diễn tả được hết nỗi biết ơn sâu nặng của tôi đối với các thầy cô, những người đã không quản nhọc nhằn giúp xây dựng một thế giới huy hoàng, một tương lai sáng bằng con đường học vấn. Thầy cô đã gieo những hạt giống của trí tuệ vào tâm hồn trong sáng của những đứa học sinh, là người cầm bó đuốc trí thức của nhân loại soi đường chỉ lối cho thế hệ học sinh.
Ôi! Tôi ước sao mình mãi là đứa học trò yêu dấu của thầy cô dù biết là không thể được. Tuy vậy tôi vẫn cầu mong là các thầy cô sẽ mãi tiếp tục dẫn dắt nhiều thế hệ măng non bước qua cánh cửa dẫn đến một vùng đất kỳ diệu. Thầy cô ơi! Em không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào nữa, em chỉ muốn cảm ơn vì tất cả những điều hay, điều bổ ích mà thầy cô đã truyền đạt đến học sinh chúng em. Những người lái đò của một tương lai mộng mơ.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 19
Ngày xửa ngày xưa, trên trái đất xinh tươi có một đàn chim ca hót chào đón cô giáo chủ nhiệm mới… Thiên sứ đã giao nhiệm vụ cho cô giáo ấy phải đưa những cô, cậu bé lần lượt lên đò sang bờ bên kia của kiến thức và đỉnh cao của thành đạt…. Đều đặn hằng năm cô giáo ấy lại đón rồi đưa, lại chắp thêm đôi cánh cho những khóa học trò vừa ngoan vừa dễ thương và hãy còn ngây ngô khờ khạo bay vào bầu trời xanh…Và giờ đây khi những năm cũ đã qua, năm nay cô giáo đó lại tiếp tục đưa tôi – một đứa học trò nhỏ đến bến bờ vô tận của tri thức.
Chắc các bạn đang thắc mắc không biết cô giáo mà mình muốn nói đến là ai phải không? không phải để các bạn phải chờ lâu đâu. Đó chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A4 – cô Hồ Thị Thanh Tịnh – người mẹ thứ hai mà thiên sứ đã mang đến cho chúng tôi.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô là nụ cười dễ mến, cô cực kỳ dễ thương, và ấn tượng khi nhìn ngoài không ai có thể đoán được tuổi thật của cô! Tôi đã nghe các anh chị khóa trước kể lại cô giảng bài rất hay và rất gần gũi với học trò, ngày đầu tiên học cô thì tôi đã chứng thực ngay được điều đó. Cô giảng bài rất có hồn cùng với nhiều ví dụ khá là thú vị đã như cuốn hút tôi vào bài văn cô giảng. Đó là những ấn tượng ban đầu, để rồi từ những ấn tượng này đến ấn tượng khác tôi lại càng hiểu và dành nhiều tình cảm cho cô hơn. Không biết là cô có cảm nhận được những tình cảm mà tôi dành cho cô không nhỉ? Chắc là không đâu. Tình cảm đó là sự biết ơn từ những bài học cô đã dạy cho tôi, là lòng kính trọng, là sự ngưỡng mộ về sự nhiệt huyết và trái tim yêu nghề của cô…Cũng là tình cảm của một đứa con gái dành cho người mẹ của mình. Tình cảm đó cứ mãi ấp ủ trong tôi rất nhiều, nhiều tới nỗi tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và kết thúc như thế nào nữa…
Tôi không phải là một học sinh giỏi môn văn, nhưng những bài văn tôi viết ra có thể được coi là khá nếu không nói là quá tệ. Dù trong lòng tôi có rất nhiều tình cảm dành cho cô nhưng tôi vẫn không thể viết ra một bài văn hay bất cứ cái gì có thể gọi là hoàn chỉnh để có thể nói hết được tình cảm của tôi dành cho cô được. Việc duy nhất mà tôi có thể làm được là bây giờ ngồi đây, viết lên những dòng chữ này để có thể nói lên tất cả tình cảm, suy nghĩ xuất phát từ tận trái tim tôi.
Từ trước tới giờ tôi là một con bé không thích môn văn, tôi có thể đọc các tác phẩm văn học và tiểu thuyết dài tập nhưng đối với tôi môn văn là môn gắn liền với những cái ngáp dài, ngáp ngắn, một cách ngán ngẩm. Nếu bạn bảo tôi kể lại một cuốn sách, một tiểu thuyết dài tập thì dù có phải ngồi suốt suốt cả một ngày hay lâu hơn thế nữa thì tôi vẫn có thể kể cho bạn nghe với toàn bộ những gì mà tôi đọc được bằng tất cả lòng say mê. Nhưng nếu bạn bắt tôi phải đọc và hiểu về một bài thơ hay viết ra những bài văn thì quả là một cực hình đối với tôi, tôi thích sự thực tế, thích những cái gì đơn giản có thể chứng minh, và có sẵn một kho tàng công thức để giải quyết như môn toán, lý, hóa. Có lẽ vì vậy mà môn văn đối với tôi là quá khó. Thường thì người ta đâu có thể làm tốt những gì mà người ta không thích, và tôi cũng vậy. Mẹ tôi là một họa sĩ, một nhà thơ, yêu thơ văn một cách lạ lùng. Mẹ thường nói tôi là một con người quá đỗi khô khan và thực tế. Khi nghe mẹ nói như vậy tôi chỉ cười mà không hề phủ nhận diều đó, vì bản chất con người tôi vốn dĩ là như vậy. Thơ văn dường như là một cái gì quá xa xỉ đối với tôi. Tôi chỉ thích là người đọc những cuốn sách hay chứ không thích là người viết ra những cuốn sách đó.
Rồi một ngày có một thiên sứ đã mỉm cười với tôi và người đã mang cô đến, khi đó thì mọi việc đã đổi khác. Cô thường nói với chúng tôi “mỗi em nên tìm và thuộc một câu thơ mà mình thích, như vậy tâm hồn sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn”, tôi không hiểu câu nói đó của cô cho lắm tôi không thể tìm cho mình được một câu thơ mà tôi yêu thích cũng như việc bắt tôi phải yêu thơ là hoàn toàn không thể. Nhưng giờ đây, tôi đã có thể hiểu và cảm nhận được một phần nào đó của những bài thơ qua lời giảng của cô. Sự nhiệt tình, nhiệt huyết của cô đã truyền cảm hứng vào con người vốn khô khan của tôi. Những bài viết văn sau đó đối với tôi không còn là quá khó, mà trôi qua thật dễ dàng khi những lời giảng của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.
Không chỉ là cô giáo đối với tôi, cô Thanh Tịnh còn là một người “mẹ” luôn luôn lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên để tôi có thể biết mình làm gì. Đã có nhiều lần tôi nói chuyện, tâm sự với “mẹ”, qua những lần nói chuyện, tâm sự ấy tôi thấy mình trưởng thành lên nhiều lắm. Ở “mẹ” có những điều mà tôi không hề có và tôi biết là tôi phải học ở mẹ nhiều thứ lắm. Đó là sự lạc quan, vui vẻ, tấm lòng vì người khác và quan trọng nhất là phải luôn luôn sống thật với lòng mình.
Đó là toàn bộ những tình cảm của tôi đối với “mẹ ThanhTịnh” của tôi! Còn bạn thì sao? Bạn chắc chắn phải có một thời cắp sách đến trường, dù là ở đâu, dù bao lâu thì chắc chắn bạn cũng có những kỷ niệm về trường lớp, thầy cô, bạn bè. Kỷ niệm vui, buồn, hồi ức về thầy cô, bạn bè, trường lớp, đều đáng để nhớ và trân trọng. Có lẽ, khi còn ngồi trên ghế nhà trường không ai trong chúng ta cảm nhận được hết hơi ấm từ bạn bè, từ những lời răn dạy của những tâm hồn trên bục giảng. Một số người trong chúng ta, thấy những lời răn đe, trách móc của thầy cô là thừa và lấy làm khó chịu vì tất cả những điều đó, chỉ muốn nhanh thật nhanh tốt nghiệp để bay xa thật xa những ngày tháng gò bó bên những thầy, cô với bảng đen và phấn trắng. Nhưng thế rồi? Khi đã xa, bạn sẽ cảm thấy như mình đã đánh mất thứ gì đó rất lớn trong đời. Chẳng còn những lời răn đe, chẳng có trách phạt và chẳng thể lớn lên thêm được nữa. Không còn những người hướng dẫn trong đời, chúng ta phải tự học hỏi, tự rút tỉa kinh nghiệm từ những bài học có thật trong cuộc sống. Và những bài học thực tế của cuộc sống thì không còn khô khan nữa, nó sinh động, nó nóng hổi và chúng ta không có nhiều cơ hội để làm sai, vì khi làm sai chúng ta phải trả giá chứ không đơn giản là lời răn đe ngọt ngào vô hại. Đến khi đó bạn mới hỏi: “Còn ai nhớ, ai quên con đò xưa…?” Lúc đó phải chăng là muộn lắm không? hãy quý trọng những năm tháng học trò, hãy cố gắng tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời mình. Có thể bạn không tin tôi, nhưng những thầy giáo, cô giáo đang đứng trên bục giảng kia, họ không chỉ có bảng đen và phấn trắng, họ còn có tình yêu vô bờ dành cho bạn, cho tôi và cho những ai được gọi là học trò. Họ có cái gọi là tâm huyết với mỗi phần tương lai nhỏ bé. Chịu khó cảm nhận đi, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy một định hướng cho tương lai của mình từ nơi thầy cô của bạn. Vì từ những bài học và lời răn dạy chúng ta sẽ lớn lên mạnh mẽ, sẽ góp nhặt được nhiều điều cho cuộc sống và những va chạm thực tế trong cuộc đời phía trước. Hãy sống hết mình cho những năm tháng quý báu mà các bạn sẽ có, đang có, và đã có các bạn nhé!…
Cuối bài viết này, tôi không thể quên nói lên lời tri ân đối với cô chủ nhiệm của tôi cùng với các thầy cô giáo đang đứng trên bục giảng trồng người. Tôi kính chúc quý thầy cô có nhiều sức khỏe, hạnh phúc và gặt hái nhiều đóa hoa tươi thắm trong sự nghiệp của mình.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 20
Mỗi năm, khi sắp đến ngày 20-11 lòng tôi lại dâng lên những cảm xúc khó tả, những mong nhớ, nuối tiếc về thời đi học đã qua, những kỉ niệm về thầy cô và trường lớp. Ngày 20-11 là ngày ân tình, thầy cô giáo đón nhận tình cảm của toàn xã hội. Tình cảm chân thành của học trò làm tôi thật sự xúc động, đặc biệt là những học trò cũ. Tôi thấy ấm lòng hơn khi nhìn những ánh mắt trong sáng, những câu nói, nụ cười thân thương, sự quan tâm thăm hỏi của các em làm tôi quên đi bao mệt mỏi của bộn bề công việc.
Nhớ lại thuở còn đi học
Từ khi là những cô bé, cậu bé còn bỡ ngỡ đến trường tới khi trưởng thành đâu đâu ta cũng thấy có bóng dáng của thầy cô. Thầy cô uốn nắn ta từng bước đi, từng nét chữ đầu đời, đến những trang văn, những dòng thơ đầy xúc cảm.
Trên bục giảng với giọng nói ấm áp, trầm bổng, thầy cô mang đến cho ta những điều lý thú của cuộc sống, dạy cho ta về đạo lý làm người, về lòng yêu thương, lòng bao dung,… Thầy cô hun đúc cho ta lòng vị tha, đức hy sinh.
Người ta nói “Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò”, làm sao tránh khỏi sự nghịch ngợm của lũ “thứ ba” ấy. Những lúc đó thầy cô khẽ chau mày, nét mặt khẽ nghiêm nghị. Nhưng với lòng vị tha và đức hy sinh thầy cô đã biến buổi trừng phạt thành những buổi dạy dỗ với những lời dạy đầy thuyết phục. Khi còn ngồi trên ghế nhà trường là vậy! Đến khi ra trường thầy cô vẫn âm thầm, lặng lẽ dõi theo từng bước đi của từng học sinh. Thầy sẵn sàng giúp đỡ khi chúng cần. Trên bước đường đời có đứa theo đuổi sự nghiệp công danh, cũng có đứa rẽ sang hướng khác vì kế mưu sinh, có ai biết rằng thầy cô vẫn luôn dõi mắt theo ta! Thầy cô hạnh phúc khi thấy ta vinh hiển và quặn lòng xót xa khi ta gặp trắc trở khó khăn.
Thời gian vẫn cứ trôi đi như những cỗ xe vô hình lăn bánh, thầy cô vẫn lặng lẽ là người lái đò, chở hết lớp học sinh này tới lớp học sinh khác đến bến bờ tương lai. Mấy ai qua sông còn trở lại thăm con đò xưa? Một sự thật nghiệt ngã! Nhưng những người lái đò ấy vẫn kiên trì làm công việc thầm lặng của mình. Ôi! Cao quý thay người thầy, người cô! Thật vĩ đại biết bao! Rồi mai đây những đàn chim bé nhỏ ngày nào sẽ tung đôi cánh trên bầu trời tri thức với hành trang trên vai là những kiến thức quý báu và những lời dạy bảo của thầy cô. Những lời dạy bảo ấy mãi theo ta cùng năm tháng, khi khó khăn nó mãi là điểm tựa để ta dựa vào và cố gắng sống tốt.
Thầy cô ơi! Tiếng gọi thân thương ta mang trong tim suốt cuộc đời. Dẫu có đi hết chiều dài của cuộc sống, vẫn chưa đi hết lời thầy cô chỉ dạy; dẫu có bước lên muôn đỉnh vinh quang ta vẫn biết rằng, người nâng bước cho ta trên từng bậc thang là đôi tay không bao giờ mệt mỏi của các thầy, các cô.
Đến bây giờ khi đã đứng trên bục giảng, với bao thế hệ học trò lần lượt trưởng thành song hình bóng kính yêu của thầy cô mãi mãi ở bên như nhắc nhở động viên tôi trong suốt cuộc đời, và cũng chính thầy cô đã luôn là tấm gương mẫu mực để tôi soi trong suốt những năm tháng làm cô giáo của mình.
Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt tôi từ những ngày đầu tiên đến trường cho đến khi trưởng thành. Những yêu thương, trân trọng là tất cả những gì tôi muốn gởi đến những người cô người thầy đã dạy dỗ tôi nên người. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 21
“Thưa thầy con đã thuộc bài học sáng nay trên bục giảng có bụi phấn rơi rơi trên tóc thầy”.Thầy đang đứng đó truyền đạt bao kiến thức cho đàn em bé nhỏ. Thầy vẫn đứng ở đó, đứng suốt mấy mươi năm làm tóc thầy lốm đốm bạc vì bụi phấn. Ai là người dạy chúng ta tập đọc, tập viết? Ai là người mang lại kiến thức cho chúng ta? Ai là người dạy chúng ta những điều hay, lẽ phải? Ai là nguồn động lực giúp tôi trưởng thành? Ai đã vực tôi đứng dậy khi tôi vấp ngã? Ai đã làm tất cả vì học sinh thân yêu bất chấp những hôm trái gió trở trời vẫn lặng lẽ đến trường? Ai?
“Thầy giáo”, hai từ thiêng liêng ấy lúc nào cũng ngân vang lên trong suy nghĩ tôi. Đối với tôi thầy là một người cha có lòng vị tha và lòng yêu thương tha thiết. Lúc nhỏ, tôi thường hay hỏi mẹ: “Mẹ ơi, tại sao con lại phải gọi thầy là “thầy giáo” vậy mẹ?” Thật là một câu hỏi ngây thơ và ngờ nghệch. Nhưng đó là những tình cảm đầu tiên, những cảm nhận mơ màng về “thầy giáo” của đứa trẻ thơ khi chập chững vào lớp một. Hình ảnh người thầy cầm tay viết chữ quả là một kí ức sâu sắc đối với trẻ thơ. Lúc đó tôi chưa cảm nhận được sự yêu thương của thầy vì trẻ con thì luôn ngây thơ và không có những suy nghĩ sâu xa.
Tôi ngày một lớn khôn và học rất nhiều thầy giáo khác nhau. Nhưng tôi cảm giác các thầy có một nét chung riêng biệt mà chỉ ai là thầy giáo mới có. Đó chính là lòng yêu thương vô bờ bến của Thầy dành cho học trò. Lũ học trò chúng tôi cứ hay làm cho Thầy giận, Thầy buồn vì những trò phá lại nghịch ngợm, ngang bướng. Nhưng chỉ cần chúng tôi biết lỗi thì Thầy bỏ qua tất cả. Thầy dạy bao điều bổ ích. Thầy là người cha thứ hai của tôi. Thầy dạy tôi kiến thức, truyền đạt bao bài học hay.” Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người Thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy.” Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai, Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người Thầy.”Người Thầy với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. thầy như ngọn hải đăng soi sáng bước chúng em đi. Thầy lại là ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của
cuộc đời. Thầy cho em niềm tin, niềm hi vọng. Thầy dạy em học tập, biết yêu quê hương đất nước. Thầy là nguồn động viên tinh thần của chúng em. Ngay cả vua cũng cần có thầy. Đời đời hình ảnh người thầy vẫn đẹp mãi trong nhân loại.“Kính Thầy mới được làm Thầy”. Bổn phận tối thiểu của học sinh là phải yêu quí và kính trọng Thầy. Người Thấy luôn xứng đáng để mọi người và toàn xã hội tôn vinh, phải nhắc đến. mỗi chúng ta sẽ luôn tự hào vì trong cuộc đời có thầy.
Ngày hai mươi tháng mười một sắp đến, các bạn làm gì để tỏ lòng biết ơn đến thầy. Chắc hẳn người Thầy sẽ không cần những món quà quí giá, đắc tiền. Hay những món đồ mua vội vã trong các cửa tiệm. Hãy nhớ rằng điều mà Thầy mong muốn lớn nhất đó là nhìn thấy học sinh của mình chăm ngoan, học giỏi. Bạn hãy cố gắng, nỗ lực thật nhiều trong học tập, chăm chú học hành hơn. Và điều đó là phần quà quí báu nhất mà các bạn tặng cho Thầy. Chúng ta hãy dâng lên Thầy những bông hoa điểm mười tươi thắm nhất. Và nguyện sẽ luôn học hành chăm chỉ, mãi mãi là trò ngoan của Thầy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 22
Khi con sinh ra, bố mẹ luôn muốn con sẽ trở thành một con người tốt, có ích cho xã hội. Theo năm tháng, con lớn dần lên trong vòng tay yêu thương của bố mẹ. Nhìn cuộc sống xung quanh, con luôn hỏi tại sao. Bố mẹ biết, đã đến lúc tìm cho con nơi có thể đưa ra câu trả lời: Bởi vì. Và bố mẹ đã yên tâm đặt trọn niềm tin vào mái trường tiểu học. Rồi dần dần con đưa ra những câu hỏi khó hơn, đã đến lúc con trở thành học sinh cấp hai. Và con đã gặp cô: Cô giáo Hoàng Phương Ngọc.
Ngày đầu tiên vào lớp sáu, con vẫn bỡ ngỡ, rụt rè như ngày đầu tiên con từng đi học vậy. Những ấn tượng đầu tiên của con về cô hẳn sẽ không bao giờ phai mờ. Cô giáo con là một người nhỏ bé nhưng nụ cười của cô luôn nổi bật giữa mọi người. Thấm thoắt hơn một năm trôi qua, cuối năm lớp sáu, khi con chỉ đạt danh hiệu học sinh tiên tiến, con đã khóc rất nhiều. Ớ lớp khác việc đó là bình thường nhưng ở một lớp chọn như lớp con thì quả là đáng xấu hổ. Cô đã an ủi con. Những lời nói của cô giúp con vượt qua mọi khó khăn trước mắt: “Con là một chiến sĩ dũng cảm trên chiến trường học tập dù con đã cố gắng nhưng vẫn thua vì con chưa hết mình. Con hãy đứng lên và làm lại từ đầu. Chưa bao giờ là quá muộn đâu con ạ!” Chao ôi! Những lời nói của cô có ý nghĩa với con xiết bao.
Rồi khi lên lớp bảy, con khám phá ra là con yêu văn học lắm. Cô là người thắp sáng cho con tình yêu ban đầu đó. Con là một nhà thám hiểm trên đường khám phá ra bản thân mình và cô là một tấm bản đồ giúp con tìm ra niềm say mê văn học trong bản thân mình. Cô là cầu nối dẫn dường con đến với văn học. Khi con buồn, cô ở bên, tâm sự, an ủi con. Lúc đó con mới thấy cô nhẹ nhàng, yêu thương học sinh biết nhường nào. Con biết cô buồn lắm chứ! Con ân hận vô cùng cô ạ! Nhưng cô không hề trách mắng con lần con đi thi học sinh giỏi mà không có giải. Lúc đó con như một người lạc đường tìm ra được lối thoát. Cô là ánh sáng và niềm tin nâng đỡ con. Con hỏi cô: “Tại sao cô không trách mắng con?”, cô chỉ cười và trao cho con tác phẩm Tha thứ mãi mãi. Con hiểu cô ạ! Ớ đời phải biết tha thứ cho người khác dù người đó có làm cho mình buồn thế nào! Đúng như Hoài Thanh đã nói: “Công dụng của văn chương là giúp cho tình cảm và gợi lòng vị tha”. Nhờ cô, nhờ văn chương, con đã mở rộng tâm hồn và tha thứ cho người khác nhiều hơn. Văn chương quả có sức mạnh diệu kì, làm cho mọi người gần nhau hơn.
Năm nay, dù đã lên lớp bảy, dù đã lớn khôn, nhưng cũng có lúc con thấy mình cư xử như trẻ con. Con xin lỗi cô nhiều lắm. Cô chính là bác Bơ-men trong truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng. Cô đã dùng kiến thức và tình thương của mình để thắp sáng ước mơ cho chúng con. Mọi việc làm của cô đều xuất phát từ trái tim nhà giáo. Cô đã hi sinh nhiều và sự hi sinh ấy là tự nguyện, vô cùng thầm lặng. Từ ngày được học cô, con bước vào một thế giới mới, thế giới màu hồng tươi của ước mơ và màu xanh mát của kiến thức, màu đỏ thắm của tình thương, màu trắng tinh khôi của văn chương. Cô là một bà tiên trong truyện cổ tích hiện đại và cô đã giúp con tìm ra thế giới riêng của chính mình. Con cảm ơn cô rất nhiều.
Con sẽ ghi nhớ mãi hình ảnh đẹp đẽ của cô: một cô giáo mẫu mực, tận tuỵ với học sinh. Hơn thế nữa, cô còn là người dẫn đường chỉ lối, là ngọn đèn soi sáng tâm hồn chúng em. Cô hay nói với chúng em: Cô tung những viên sỏi, là các con. Các con hãy tạo ra những vòng tròn nước. Nhưng có một điều có lẽ cô không nghĩ đến: Chính cô đang giúp chúng con trở thành những người “tung viên sỏi vào hồ nước cuộc sống”. Cô đấy cô ạ. Cô là người đầu tiên.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 23
Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp hai. Đối với tôi, cô giống như người mẹ thứ hai vậy.
Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao dong dỏng. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô có khuôn măt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, chứa đầy tình yêu thương của cô.
Nhớ lại hồi mới bước vào lớp một, tôi còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc đó, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám nói chuyện hay vui đùa với ai. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi động viên tôi làm quen với các bạn. Giọng nói của cô thật nhẹ nhàng. Và tôi đã có thể hoà đồng với các bạn.
Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Lúc nào cô cũng nở nụ cười với tôi, ánh mắt cô như động viên tôi. Những lúc tôi có chuyện buồn, cô lại đến bên an ủi tôi, cô luôn biết cách làm tôi vui hơn. Rồi có khi tôi mắc lỗi, cô cũng không mắng mỏ gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.
Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Có chuyện gì buồn hay vui, tôi đều kể cho cô nghe. Tôi vốn luôn cố gắng học thật tốt, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.
Nhưng có một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi đó tôi mắc một khuyết điểm, đó là chữ tôi vô cùng xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã nhiều lần nhắc nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật ấy. Cô giáo đã rất buồn và tôi nhận ra điều đó trong mắt cô. Tôi thấy mình đã có lỗi rất lớn, đã làm cho cô buồn. Tôi rất hối hận. Vậy là từ đó, tôi quyết tâm luyện chữ cho thật tốt. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.
Rồi còn biết bao kỉ niệm đối với cô. Cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi những thói quen tốt và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô nói gắt với chúng tôi một lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.
Bây giờ tôi đã lớn, ít nhất cũng đủ lớn để có thể hiểu được những công lao to lớn của cô đối với tôi. Tuy bây giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong kí ức tuổi thơ của tôi.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 24
“Muốn sang phải bắc cầu kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”
Quả thật, thầy cô – những người lái đò thầm lặng. Họ là một trong những người có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời của mỗi con người.
Đến bây giờ em vẫn còn nhớ mãi về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 6 của em – cô Thu Hà. Ấn tượng ban đầu của em về cô là sự xinh đẹp và dịu dàng. Cô có dáng người thanh mảnh. Mái tóc dài đen nhánh được buộc gọn gàng. Nụ cười của cô tươi tắn và tràn đầy sức sống. Nhưng em vẫn thích nhất là đôi mắt của cô. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò mình.
Nhưng không chỉ xinh đẹp, cô còn rất ân cần và chu đáo. Cô cũng rất quan tâm đến học sinh của mình. Cô là một giáo viên dạy Toán nhưng cách dạy của cô lại không hề khô khan. Trong những giờ dạy học, cô luôn tạo ra một bầu không khí vui vẻ để chúng em có thể dễ dàng tiếp thu bài hơn. Chỉ cần có một bạn học sinh không hiểu là cô sẽ kiên nhân giảng lại cho. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.
Em vẫn còn nhớ mãi kỉ niệm khi ấy về cô. Vào ngày lễ giáng sinh, cô đã đề nghị cả lớp cùng nhau tổ chức một buổi lễ thật vui vẻ. Mỗi bạn sẽ chuẩn bị một món quà, rồi đánh số và tiến hành bốc thăm sau. Em cảm thấy thật may mắn vì đã nhận được món quà của cô. Đó là một cuốn sổ tay rất đẹp, cùng với một chiếc thiệp nhỏ nhắn. Bên trong có ghi lời chúc: “Chúc cho học trò của cô sẽ luôn vui vẻ. Hy vọng em sẽ cố gắng học tập tốt để trong tương lai sẽ thực hiện được ước mơ của mình”. Khi đọc xong, em đã vô cùng cảm động. Và còn bao nhiêu kỉ niệm đẹp bên cô nữa, mà đến bây giờ em vẫn còn ghi nhớ trong tim. Từ tận đáy lòng, em cảm thấy vô cùng yêu mến cô.
Trên hành trình cuộc sống, ai cũng đều dành tình cảm cho một người thầy cô giáo. Đối với em, cô Thu Hà chính là người mà em cảm thấy yêu mến nhất. Em hy vọng cô sẽ có thật nhiều sức khỏe để tiếp tục dìu dắt ra thật nhiều thế hệ học sinh hơn nữa.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 25
“Khi thầy viết bảng bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào rơi trên bục, có hạt bụi nào rơi trên tóc thầy”
Những ca từ ca ngợi tình cảm thiêng liêng của những người Thầy luôn là đề tài được các tác giả đưa vào thơ ca. Lời bài hát trên được trích từ bài hát “Bụi phấn” với nội dung thể hiện tình cảm của người học trò dành cho người Thầy của mình và đó cũng là những tâm tư em dành cho một người thầy giáo lớp 5 của em .
Tên đầy đủ của thầy là Nguyễn Xuân Tình, thầy là giáo viên dạy môn Toán năm nay tuy đã bước sang tuổi 50 nhưng phong thái của thầy còn rất nhanh nhẹn và chính xác đến từng con số. Bản chất môn Toán là môn số học rất cứng nhắc lại luôn đòi hỏi sự chính xác và mạch lạc thế nhưng qua cách dạy của thầy nó lại trở thành môn học em yêu thích nhất, thầy đưa những công thức cứng nhắc thành những bài vè để chúng em dễ dàng tiếp thu kiến thức hơn, sự tận tuỵ với nghề với cả lớp khiến cho không khí lớp học bớt căng thẳng đi rất nhiều, đôi khi thầy còn như người cha lo cho chúng em từ ly nước chúng em trong những ngày hè nóng bức. Để không phụ lòng của thầy bằng cách luôn cố gắng học tập chăm chỉ thì chúng em còn đặt cho thầy một cái tên gọi rất gần gũi thân thương là “ Cha Già”, bởi dĩ thầy với chúng em đã quá đỗi là một gia đình, hình ảnh mà người Cha Già ấy trên bục giảng hăng say đến quên những hạt bụi phấn bám cả lên áo thầy khiến thầy trông già đi như vẽ lên một bức mang giá trị tinh thần tuyệt vời. Dù biết rằng còn nhiều khó khăn phía trước hơn nữa nhưng những gì thầy mang lại là động lực tuyệt vời để chúng em vượt qua, chính nhờ thầy lái đò mà mọi khó khăn chúng em đều vượt qua tất cả để cập bến thành công, nhìn thầy nở nụ cười mỗi khi cả lớp hoàn thành suất sắc bài học, bài thi hay là cả những khi vài giọt mồ hôi lăn tăn trên trán là khi mà những người học trò như tụi em cảm thấy hạnh phúc và kính yêu thầy biết nhường nào.
Đó là thầy giáo em rất yêu quý thầm mong thầy luôn khỏe và một thời gian nữa khi quay lại trường em vẫn có thể thấy hình ảnh thầy đứng trên bục giảng cùng các em lớp dưới, giờ đây cứ mỗi lần đến dịp 20-11 cho dù thế nào em cũng không quên rằng đang có một người Cha Già luôn đón chào mình phía trước.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 26
Ai trong quãng đời học sinh cũng có cho mình một thầy, cô giáo mà mình yêu quý và tôi cũng vậy. Trong năm năm học tiểu học, người luôn dìu dắt, động viên, chăm sóc tôi là cô Trâm, đó cũng là người cô tôi quý mến nhất.
Cô Hoa là giáo viên chủ nhiệm lớp 1 của tôi, năm nay cô 36 tuổi nhưng nhìn cô trẻ hơn so với tuổi nhiều lắm. Dáng người cân đối, làn da trắng như ngọc, nụ cười duyên đến lạ nên nhìn cô lúc nào cũng như mặt trời tỏa nắng vậy. Khuôn mặt cô hình trái xoan, mũi thẳng, đôi mắt to tròn, đen lánh trông rất tinh anh, sắc sảo, bờ môi trái tim. Tất cả tào nên một khuôn mặt hoàn hảo đến từng chi tiết, trông cô toát lên một vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc dài, xoăn đuôi nhẹ thường được cô buộc cao lên nhìn cô cũng trẻ trung, năng động không kém. Các thầy cô giáo khác và các bạn trong lớp tôi luôn bảo cô Trâm đẹp nhất trường tiểu học của tôi. Cô thích ngắm nhìn cô nhất là lúc cô mặc bộ áo dài vàng tươi nhạt vào những ngày lễ kỉ niệm 20-11 hay ngày phụ nữ Việt Nam 20-10, nhìn cô duyên dáng một vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông. Bàn tay cô mềm mại, viết từng dòng chữ nắn nót lên bảng xanh, cô còn nhe nhàng cầm tay tôi để vẽ những nét chữ đầu tiên trong đời.
Cô Trâm là người rất hiền lành, vui vẻ, hòa đồng với học sinh nhưng vào giờ học thì cô rất nghiêm túc. Cô cũng là người rất tâm lý, vào những buổi chiều giờ tan tầm khi chúng tôi phải ở lại dọn vệ sinh lớp học, cô biết chúng tôi sẽ rất đói nên cô thường mua bánh, kẹo, hoa quả cho chúng tôi ăn nhẹ. Đối với công việc, cô luôn là cô giáo đầy trách nhiệm, hết mình vì học sinh, đồng thời cô còn là nhà giáo xuất sắc nhiều năm liền. Cô từng đạt nhiều giải thưởng cao trong quá trình giảng dạy như giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh, những lớp cô chủ nhiệm đều nằm trong danh sách lớp tiên tiến- xuất sắc,….Cô bảo với chúng tôi đó là niềm vui và động lực để cô phấn đấu hơn nữa trong sự nghiệp trồng người. Đối với học trò, cô không chỉ là một giáo viên mà còn là người mẹ thứu hai của chúng tôi, cô lúc nào cũng yêu thương, chăm sóc, tận tụy, động viên mỗi khi ai có tâm sự hay gia đình có những biến cố gì xảy ra.
Những ngày đầu bước chân vào lớp 1, tôi rụt rè lắm, cứ bám thôi cô suốt. Cô biết tôi viết chậm vì tôi chưa thuộc bảng chữ cái, kể cả môn toán những phép cộng trừ đơn giản nhưng do làm ẩu nên tôi hay sai. Lớp tôi có một số bạn cũng thế nên cô đã gọi chúng tôi đến nhà để cô bổ trợ thêm, cô dạy miễn phí cho chúng tôi. Từ khi được cô chỉ bảo nhiệt tình, tôi đã viết đẹp hơn, nhanh hơn, điểm toán của tôi cũng được cải thiện, không để sai những phép taons không đáng nữa. Điểm thi môn toán và tiếng việt cuối năm của tôi đều đạt 10 điểm. Tôi cảm ơn cô vì đã giúp đỡ tôi và các bạn học tốt hơn. Đó mãi là kỉ niệm tôi sẽ khắc ghi đến suốt cuộc đời.
Tôi rất yêu quý cô Trâm, thật may mắn vì tôi được làm học sinh của cô. Cô luôn là cô giáo xinh đẹp, tốt bụng, giỏi giang trong lòng tôi. Tôi luôn tự hứa với lòng sẽ cố gắng học thật giỏi, chăm ngoan, trở thành một học sinh gương mẫu, tiêu biểu để cô vui lòng và tự hào về tôi.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 27
Tục ngữ có câu: “Không thầy đố mày làm nên”. Thầy có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Họ là những người có công ơn dạy dỗ, dìu dắt chúng ta trong hành trình tìm đến với tri thức.
Cô Minh Tú là giáo viên chủ nhiệm của em năm lớp sáu. Cô Tú dạy chúng em môn Ngữ văn. Cô cũng là người giáo viên mà em cảm thấy kính trọng và yêu quý nhất. Cô có dáng người cân đối. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt tròn trịa, phúc hậu. Nước da trắng hồng, cùng mái tóc được cắt ngắn đầy trẻ trung. Đôi mắt với ánh nhìn dịu dàng. Đặc biệt, chúng em đều rất thích những khi cô cười. Bởi khi ấy trông cô rất xinh đẹp.
Đối với em, cô là một giáo viên rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất tâm lí. Trong giờ học, cô luôn dành thời gian để truyền đạt cho học sinh kiến thức của các môn học một cách tốt nhất. Khi có bạn không chú ý nghe giảng, cô đều nhắc nhở các bạn. Chính vì vậy mà chúng em mới tập trung để tiếp thu bài học. Ngoài giờ học, cô Minh Tú lại rất vui tính và thoải mái. Cô rất hay ở lại lớp trong những giờ ra chơi để trò chuyện cùng chúng em. Cô tâm sự với cả lớp rất nhiều điều: từ việc học tập, đến vấn đề trong cuộc sống.
Em còn nhớ như in kỉ niệm của mình với cô. Hôm đó, em bị gọi lên kiểm tra bài cũ. Nhưng tối hôm trước em không học bài do mải xem bộ phim yêu thích. Em không trả lời được câu hỏi của cô và phải nhận điểm kém. Khi trở về chỗ, em nhìn thấy ánh mắt của cô rất buồn. Cả buổi học hôm đó, tâm trạng của em rất nặng nề. Em lo lắng báo cho bố mẹ biết. Cuối buổi học, em đã chủ động lên xin lỗi cô. Cô không trách mắng, mà chỉ mỉm cười nhắc nhở em. Cô còn nói rằng sẽ cho em cơ hội để gỡ điểm. Trở về chỗ mà em cảm thấy thật may mắn, thầm cảm ơn sự bao dung của cô.
Đến bây giờ, cô Minh Tú vẫn là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Em cảm thấy rất vui vì điều đó. Em rất yêu quý cô Tú – người giáo viên kính mến.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo ngắn ngọn – Mẫu 28
“Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh”
Thầy cô – những người lái đò thầm lặng đã dìu dắt biết bao thế hệ học trò đến với bến bờ của tri thức.
Cô Nguyệt Hà là người giáo viên mà em cảm thấy vô cùng yêu mến. Cô là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 6 của em. Năm nay, cô khoảng ba mươi lăm tuổi. Dáng người của cô nhỏ nhắn, thanh mảnh. Mái tóc đen dài, luôn được buộc gọn gàng. Cô cao khoảng một mét sáu mươi lăm. Khuôn mặt trái xoan với nước da trắng hồng rạng rỡ. Đôi mắt sáng với ánh nhìn toát ra vẻ dịu dàng. Mỗi khi nhìn vào ánh mắt ấy, em cảm nhận được sự yêu thương mà cô dành cho học trò. Cô có giọng nói ấm áp, dịu dàng. Mỗi khi cô giảng bài, chúng em đều say sưa lắng nghe.
Em cảm thấy cô là một giáo viên vô cùng nhiệt huyết. Mỗi giờ học, cô đều yêu cầu chúng em chú ý lắng nghe bài giảng. Không chỉ vậy, cô còn tạo ra bầu không khí sôi nổi, vui vẻ để tiết học hiệu quả hơn. Mỗi khi có một bạn học sinh không hiểu bài là cô sẽ kiên nhẫn giảng lại. Ngoài giờ học, cô Nguyệt Hà vẫn dành cho học trò sự quan tâm. Chúng em đều rất yêu quý cô.
Mỗi kỉ niệm về cô đều khiến em cảm thấy trân trọng. Tuy bây giờ, em không còn được học cô nữa, nhưng em vẫn nhớ đến cô với những tình cảm tốt đẹp, và lòng kính trọng vô cùng.
Có thể thấy rằng, mỗi người thầy, người cô đều đáng kính, đáng yêu. Bởi vậy, chúng ta hãy luôn dành cho họ sự tôn trọng, yêu mến.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 29
Bài cảm nghĩ về cô giáo em
Từ xưa đến nay, dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Thầy cô giáo là những người có công lao to lớn đối với mỗi người. Chắc hẳn ai cũng đều có một người giáo viên mà mình yêu quý nhất.
Cô Thu Hà là giáo viên chủ nhiệm của em. Năm nay, cô ba mươi sáu tuổi. Cô rất xinh đẹp và trẻ trung. Mỗi khi đến lớp, cô đều mặc áo dài. Điều đó khiến cô trông thật duyên dáng. Em rất thích nhìn thấy cô cười. Bởi khi đó trông cô rất xinh đẹp. Nụ cười rạng rỡ cùng với đôi mắt sáng ngời làm em cảm thấy vô cùng ấn tượng.
Là một giáo viên dạy môn Toán, nhưng cô lại không hề khôn khan. Trong những giờ học, cô luôn tạo ra một bầu không khí vui vẻ để chúng em có thể dễ dàng tiếp thu bài. Thỉnh thoảng, cô còn tổ chức các trò chơi để cả lớp giải trí. Chỉ cần có một bạn học sinh không hiểu là cô sẽ kiên nhẫn giảng lại. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho nhiều câu chuyện thú vị về cuộc sống. Em luôn cảm nhận được tình yêu mà cô dành cho mỗi học trò của mình.
Tuy vậy, cô Hà cũng rất nghiêm khắc. Trong giờ học, cô thường nhắc nhở các bạn không chú ý nghe giảng. Khi có công việc quan trọng, cô sẽ theo sát để kịp thời hướng dẫn cho chúng em. Cô yêu cầu cả lớp phải hoàn thành công việc thật tốt. Các giờ sinh hoạt, cô sẽ nêu ra những hạn chế cần phải khắc phục để chúng em cố gắng hơn. Nhờ có cô, lớp em đã trở thành một tập thể đoàn kết, xuất sắc.
Em cảm thấy cô Hà là một giáo viên tuyệt vời. Em rất yêu quý cô và kính trọng cô. Em cũng mong cô luôn mạnh khỏe để tiếp tục dạy dỗ thêm nhiều thế hệ học sinh nên người.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 30
Bài cảm nhận về cô giáo chủ nhiệm lớp em
Thời gian cứ trôi đi âm thầm và lặng lẽ, thấm thoát đã gần bốn tháng trôi qua. Thời gian tuy ngắn nhưng cũng đủ làm cho em cảm nhận được tất cả những điều tốt đẹp nhất từ mái trường THCS Kim Tân. Với ước mơ trở thành 1 cô học trò được khoác lên mình chiếc áo đồng phục của trường THPT Chuyên Lào Cai, em đã rời xa ngôi trường mà mình đang học để đến với 1 ngôi trường hoàn toàn mới, những lo lắng, suy nghĩ xuất hiện trong khối óc nhỏ bé: Lo sợ vì mất đi những người mà mình quan tâm, yêu thương nhất, sợ vì phải rời xa nơi mà mình cảm thấy an toàn nhất, sợ phải chia tay những đứa bạn mà ngày nào chúng mình đùa nghịch và chọc ghẹo lẫn nhau,…và sợ cả khi không có bạn bè, thầy cô ở bên, có những lúc em đã định lùi bước. Nhưng nghĩ về tương lai phía trước, nghĩ về những người đang trông mong và tin tưởng, em đã quyết định tiến bước, hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn.
Nhớ những ngày ấy, những ngày đầu của tháng 8, tiết trời ấm áp, khi trên con đường đến trường mới lạ còn cảm thấy có một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường những cảm giác ấy hoàn toàn tan biến. Cảm giác đầu tiên khi đặt chân vào cánh cổng là một cái gì đó rất gần gũi, thân quen. Ngôi trường hiện lên đẹp và khang trang, những tán lá cây dang rộng, một làn gió mát rượi thoảng qua đưa tâm hồn vào những điều tuyệt diệu nhất. Có lẽ chính cảm giác ấy đã thúc giục bước chân em tiến nhanh vào lớp học. Em bước lên cầu thang dãy nhà B, lên đến tầng 3, tấm biển lớp 9D được đặt ngay ngắn. Bước vào lớp các bạn đều rất thân thiện và dễ gần, tất cả đều cởi mở và vui vẻ chào đón một thành viên mới. Và sau đó, chính ngày hôm ấy, em đã gặp được cô-cô Lê Thị Lương. Ấn tượng đầu tiên của em về cô là một con người rất thẳng thắn nhưng đồng thời cũng rất quan tâm đến học sinh. Cô có biết rằng, lời động viên của cô hôm ấy đã khiến em cảm thấy có ý chí để vươn lên hi vọng rằng mình có thể làm tốt.
Những ngày tiếp theo đó, em hiểu rõ về cô hơn cô rất nghiêm khắc, có những lúc em cảm thấy vô cùng sợ và tự hỏi rằng tại sao cô phải nghiêm khắc với chúng em như vậy? Nhưng rồi, thời gian đã giúp em nhận ra, cô nghiêm khắc là muốn tốt cho chúng em, muốn cho chúng em trưởng thành và trở thành 1 con người tốt. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ chúng em trong mọi việc. Cô cầm chổi giúp chúng em dọn vệ sinh trường lớp, cô cầm cuốc giúp chúng em trồng hoa,…và cô cầm cả viên phấn để viết lên cả tấm lòng mình. Cô dạy cho chúng em biết nói lời cảm ơn, biết nói lời xin lỗi, cô giúp cho chúng em tạo ra một cuốn sổ với thật nhiều trang viết với hình ảnh thú vị. Em thương cô vì cô quá vất vả, dẫu cô ốm nhưng không bao giờ cô bỏ giờ tự quản trong 15p đầu giờ trên lớp, thương ánh mắt cô thật buồn, những giọt nước mắt lăn dài trên má vì chúng em không ngoan…Em càng thương cô hơn vì cô luôn là giáo viên công bằng và luôn đứng về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, cô luôn tìm cách để thấu hiểu được bọn học trò chúng em và nâng đỡ cho những bước chân ngây dại của chúng em. Em càng khâm phục cô hơn ở cách mà cô dành cho em và những bạn bè khác, cô luôn biết những khuyết điểm của mình và cố gắng khắc phục, cũng như góp ý khuyên răn với những khuyết điểm của chúng em 1 cách tinh tế để hoàn hảo hơn trong mắt mọi người. Cô ơi! Em thương cô lắm tấm lòng rộng mở của cô, có nghiêm khắc nhưng rất mực thông cảm với học trò của mình, sự sâu sắc và gần gũi của cô nữa và còn vô vàn những điều khác nữa, đó phải là cả một tâm hồn, một trái tim dành cho chúng em,… và dẫu đó chỉ là tình cảm một chiều của cô, cô cho đi chẳng mong nhận lại điều chi cả. Đối với em, em đã lớn hơn chỉ sau 4 tháng ngắn ngủi học với cô, em có được một tâm hồn mới, một sự tự ti vốn ẩn nấp trong em. Một trái tim biết cảm thông và lắng nghe, một tinh thần vượt khó cho dù vấp ngã, em đã học ở cô là sự nỗ lực không ngừng, cô chính là điểm tựa cho em đứng lên sau vấp ngã, gạt đi nước mắt em lạc bước tiếp ở cuộc đời này, em đã biết nhìn nhận vấn đề và không còn nữa những đánh giá ngây ngô.
Cô ơi! Ngày 20/11 sắp đến, em mong cô hãy tha thứ cho em về tất cả những lỗi lầm của mình và cảm ơn cô về tất cả những gì cô dành cho em. Em yêu cô và yêu mái trường THCS Kim Tân này nhiều, em cũng như các bạn sẽ chẳng bao giờ quên được nơi này-nơi sẽ chắp cánh cho những ước mơ của chúng em bay xa.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 31
Bài cảm nhận về thầy giáo em
“Dẫu đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng ngàn năm làm sao
Em đếm hết công ơn người thầy?”
Đó là những câu hát vô cùng cảm động về công lao của người thầy giáo. Mỗi khi câu hát ấy vang lên, là hình ảnh người thầy kính yêu của em lại hiện về. Đó chính là thầy Hùng – người thầy mà em yêu mến nhất.
Thầy Hùng là thầy giáo dạy thể dục của em lúc em học lớp 6. Khi ấy, thầy khoảng 30 tuổi. Với thân hình cao lớn, cường tráng, thầy trở thành người đàn ông mà em vô cùng ngưỡng mộ. Thầy có làn da màu mật mía cùng thân hình rắn chắc do vận động nhiều. Mái tóc của thầy màu đen, được cắt ngắn rất gọn gàng. Trên khuôn mặt cương nghị của thầy, là đôi mắt sáng, luôn ánh lên vẻ tự tin. Đặc biệt, thầy Hùng có nụ cười vô cùng rạng rỡ, nó truyền cho học sinh niềm vui và nhiệt tình trong học tập.
Hồi ấy, em đã học lớp 6 nhưng thân hình lại gầy gò, ốm yếu, vì vậy, em thường xuyên bị bạn bè cười chê. Cũng vì thế, mà các tiết thể dục dường như trở thành ác mộng với em. Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi khi em gặp được thầy Hùng. Sau khi nhận ra thể trạng của em yếu hơn các bạn nam khác trong lớp, thầy đã gặp riêng em và hỏi em có muốn thay đổi bản thân không. Lúc ấy, em đã đồng ý ngay lập tức. Vậy là từ hôm ấy, sáng nào em cũng đến trường từ sớm, cùng thầy chạy bộ và tập thể dục trên sân bóng của trường. Cuối tuần, em lại được cùng thầy chơi bóng đá. Nhờ vậy, mà chỉ một tháng sau, em đã khỏe mạnh hơn rất nhiều. Từ lúc ấy, em đã có thể hòa nhập được vào những trò chơi thể thao cùng các bạn nam khác. Giờ thể dục cũng vì thế mà trở nên vui vẻ hơn. tất cả những điều ấy, đều là nhờ có thầy Hùng đã giúp em. Vì vậy không lúc nào là em ngừng cảm kích, biết ơn thầy.
Ngoài em ra, thầy Hùng còn thường xuyên giúp đỡ những người khác nữa. Thầy giúp các thầy cô khác chuyển chồng tài liệu, bài thi nặng nề từ văn phòng đến lớp học. Giúp bác bảo vệ di xếp lại nhà xe. Giúp cô lao công đổ thùng rác. Thầy làm tất cả với nụ cười tươi rực rỡ. Vì thế, mọi người ai ai cũng quý mến thầy.
Cuối năm học ấy, thầy Hùng chuyển công tác đến một ngôi trường khác rất xa. Lúc chia tay thầy, mọi người đều rất buồn, có một số bạn còn bật khóc. Thầy dạy thể dục mới cũng là một thầy giáo rất tốt, thế nhưng với em thầy Hùng mãi luôn là người thầy tuyệt vời nhất.
Bây giờ đây, em đã trở thành một chàng trai khỏe mạnh, cao lớn và yêu thích thể thao. Chính nhờ thầy Hùng mà em có ngày hôm nay. Ước mơ lớn nhất của em, chính là trở thành một giáo viên thể dục như thầy. Và em đang cố gắng học tập, rèn luyện chăm chỉ mỗi ngày để thực hiện mong ước ấy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 32
Bài cảm nghĩ về thầy cô giáo chủ nhiệm
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm đầu tiên của cuộc đời đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.
Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như không có lòng yêu thương dành cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.
Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.
Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 33
Bài cảm nhận thầy giáo lớp em
Từ xưa đến nay ông cha ta thường có câu “Không thầy đố mày làm nên” cho thấy được tầm quan trọng của một người thầy giáo. Ngoài bố mẹ luôn bên cạnh chăm sóc, dạy dỗ chúng ta thì những người thầy, cô giáo chính là những người cha mẹ thứ hai dìu dắt, dạy cho ta những điều hay lẽ, hành trang những kiến thức trước khi bước vào đời. Vì thế, trong cuộc đời mỗi bạn chắc chắn sẽ có một người thầy mà ta kính yêu.
Giống như mọi ngày bước đến trường nhưng khác hơn là năm đó tôi lên cấp hai một môi trường học tập rất mới mẻ, có bỡ ngỡ, hồi hộp, lo lắng. Vào lớp học gặp lại được những bạn cũ học cùng lớp một cảm giác vui sướng biết bao. Thầy dạy văn chính là một người thầy tôi kính mến bởi vì thầy hướng dẫn chúng tôi làm những bài tập một cách cẩn thận, cũng có thể vì là môn khá khó nên rất chăm chú nghe giảng, những bài giảng của thầy đều phù hợp với từng học sinh.
Giọng thầy hơi khàn chắc do phải nói nhiều trên lớp, nhưng thầy vẫn cố gắng nói thật to để cả lớp nghe rõ. Những kỷ niệm lúc đó tôi không bao giờ quên được, ngoài giờ lên lớp thầy còn dạy cho cả lớp những điều hay trong cuộc sống, có những điều trong sách không thể dạy cho chúng ta được.
Thầy đeo chiếc kính cận nên nhìn rất giống một nhà bác học uyên thâm, dáng người hơi gầy gầy, thầy lúc nào cũng mặc chiếc áo trắng với quần âu đen, tóc thì điểm chút hoa râm có thể do thầy thức khuya nhiều để soạn bài nên vậy, với nước da hơi ngăm ngăm đen, bù lại thầy có một nụ cười rất duyên.
Nhắc đến kỷ niệm cũ tôi buồn cười nhất đó là lúc vào buổi tan trường, hôm đó lớp tôi phải ở lại để tổng vệ sinh nhưng cả lớp đều lẻn trốn về hết, thế là hôm sau cả lớp bị phạt, lúc đó trong đầu tôi nghĩ kỳ này chắc bị hạ hạnh kiểm mất, khi thầy bắt đầu hỏi chúng tôi, không đứa nào trả lời cả, mà cả lớp đều im lặng khiến cho thầy tức không làm gì được bắt cả lớp xếp thành hàng nhảy cóc và hôm sau đâu vẫn vào đó, lớp tôi vẫn không dọn vệ sinh. Có rất nhiều kỷ niệm mà thời đó làm tôi muốn quay trở lại.
Môn thầy dạy là một môn hầu hết học sinh không thích lắm, nó rất khô khan, chán ngán, nhiều lúc chỉ muốn ngủ cho nhanh, đặc biệt là số điểm của tôi với môn đó thật sự là khá tệ một chút. Nhưng có thầy từng nói một câu của Hoài Thanh như sau: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”, nhưng đối với tôi thì có cảm nhận được đâu, nó rất nhạt nhẽo, không cảm xúc. Tôi chán nản không muốn học bộ môn này, may nhờ có thầy một người luôn sáng tạo những bài học nhàm chán, vô vị đó trở nên hài hước, khiến tôi muốn nghe và một phần nào đó một chút thơ văn của tôi cũng đã tiến bộ lên khá nhiều.
Lần đầu tiên trong thời học sinh lúc đó tôi được 7 điểm môn văn, cảm giác thật vui sướng, tuy là một số điểm chưa cao lắm nhưng đã làm cho tôi một cách nhìn khác về môn văn này. Tôi phải cảm ơn thầy, nhờ những bài giảng của thầy mà tôi, một học dốt đặc văn mà có sự tiến bộ lên rất nhiều.
Thầy giáo chính là người lái đò thầm lặng, đưa chúng tôi qua sông, trang bị cho chúng tôi bao điều hay, đạo đức để có những kiến thức cơ bản, vững chắc để bước vào đời. Các cụ ngày xưa có câu ca dao như sau để thấy được vai trò quan trọng của người thầy:
“Ai người đánh thức đêm trường mộng
Ai soi đường lồng lộng từ ánh hào quang
Ai thắp lửa bồ đề tỏa sáng
Đạo vô vi sưởi ấm cả trần gian”
Qua những câu ca dao ta phần nào hiểu được tấm lòng của thầy giáo dành cho học sinh của mình. Mỗi học sinh cần nhớ công ơn mà những người thầy cô đã dìu dắt chúng ta từng nét chữ đầu tiên, dạy cho ta nhiều kiến thức, những điều mà ta chưa biết.
Tình cảm giữa thầy và trò là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, trong sáng và đẹp nhất. Một người thầy tôi không bao giờ quên được, thầy cho đi và không cần nhận lại, chỉ cần nhìn những học trò của mình thi đua, học tập tốt đã khiến thầy cảm thấy hạnh phúc và viên mãn rồi. Đã biết bao thế hệ được thầy đưa qua sông, mỗi thế hệ mong sao lớn khôn và làm những điều có ích.
Tôi rất buồn vì hiện tại thầy đã chuyển công tác về gần quê dạy, một cảm xúc khó tả, buồn và muốn thầy dạy cho thêm nhiều bài hơn, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, buồn miên man, sâu lắng. Ngày chia tay với lớp, thầy đã tâm sự rất nhiều, thầy kể về cảm giác lần đầu tiên lên lớp chúng tôi, một lớp rất nghịch ngợm, kể về những điều mà thầy chưa bao giờ kể. Thầy mong chúng tôi học tập thật tốt, chăm ngoan, vâng lời ông bà, bố mẹ, thầy cô.
Cỗ máy thời gian cứ thế chạy và không quay trở lại, giờ nhớ lại những kỷ niệm giữa thầy và trò sao mà lúc đó vui thế. Dẫu thời gian có chạy xa thì thầy vẫn mãi là người mà tôi kính mến, mai sau lớn lên em hứa với thầy là một công dân tốt có ích cho xã hội, chăm sóc và phụng dưỡng ông bà và cha mẹ.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 34
Bài cảm nhận về thầy giáo chủ nhiệm lớp em
“Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa…”
Đó là những câu thơ được trích từ bài “Nghe thầy đọc thơ” – một bài thơ mà em rất yêu thích. Lý do em yêu thích bài thơ ấy, không chỉ vì nó rất hay, mà hơn hết là vì nó dường như đã viết về người thầy mà em yêu quý nhất – thầy Khoa.
Thầy Khoa là thầy giáo chủ nhiệm của em hồi lớp 2. Lúc ấy, thầy đã ngoài bốn mươi tuổi, làm nghề dạy học được gần hai mươi năm. Lần đầu gặp thầy, em đã rất sợ sệt bởi vẻ ngoài nghiêm túc của thầy. Thầy Khoa có vẻ ngoài điển hình của một người giáo viên nghiêm túc. Mái tóc đã pha chút bạc của thầy lúc nào cũng được chải vuốt gọn gàng. Khi đến trường, thầy luôn mặc áo sơ mi được là phẳng phiu, sơ vin gọn gàng trong chiếc quần âu không một nếp gấp. Ngay cả đôi giày da của thầy lúc nào cũng sáng bóng, sạch sẽ. Khuôn mặt thầy luôn nghiêm túc, đôi môi khẽ mím, và hầu như thầy chẳng mấy khi nở nụ cười. Mỗi ngày, thầy luôn đến trường đúng giờ. Cứ năm phút trước khi vào học là thầy có mặt ở trên bàn giáo viên. Thầy cứ ngồi ở đó, im lặng quan sát những học sinh của mình.
Mỗi giờ học của thầy đều vô cùng thú vị. Thầy dạy học một cách chậm rãi, cẩn thận. Điều gì học sinh không hiểu, thầy sẽ dạy lại, một lần không hiểu thì dạy hai lần, hai lần không hiểu thì ba lần. Chẳng khi nào thầy khó chịu cả. Em cũng chẳng thấy thầy quát mắng học sinh bao giờ hết. Khi có ai làm sai, thầy lại im lặng, nhìn chăm chú vào học sinh ấy, cho đến khi người học trò nhỏ tự mình nhận lỗi mới thôi. Cách phạt học sinh của thầy cũng rất khác. Thầy không đánh, không mắng, không chép phạt, cũng không gọi phụ huynh. mà thầy chỉ yêu cầu học sinh ngồi im lặng ở góc lớp. Ngồi đến hết buổi học thì trở về nhà. Ấy vậy mà em thấy cách của thầy vô cùng hiệu quả. Trong lớp học của thầy, đứa học trò nào cũng nghiêm túc học tập.
Hồi ấy, tuy đã lên lớp 2 nhưng em vẫn đọc rất kém. Không chỉ đọc chậm, mà còn không thể đọc liền mạch được, cứ ngắc ngứ mãi. Mỗi khi em đứng dậy đọc, các bạn lại cười ồ lên. Vậy nên, trong tiết tập đọc đầu tiên mà thầy Khoa dạy, em đã rất lo lắng. Khi đến lượt mình, em đứng dậy đọc, mồ hôi ở tay thắm cả vào trang sách. Em bắt đầu đọc từng chữ một “Hôm… nay… là…” Chưa dứt câu, tiếng cười quen thuộc từ các bạn lại vang lên, nhưng nó đã dừng lại ngay lập tức. Em ngước đầu ra khỏi trang sách, thì ra thầy Khoa đang nghiêm mặt nhìn cả lớp. Khi mọi người đã yên lặng, thầy nhẹ nhàng nói: Em đọc tiếp đi. Và rồi, lần đầu tiên sau bao ngày, em đứng đọc hết một bài văn trước lớp. Dù em đọc chậm, ngắc ngứ nhưng thầy vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Chữ nào em không đọc được, thầy lại đọc mẫu cho em trước, rồi em bắt chước theo. Sau khi em đọc xong, thầy gật đầu và bảo: Tốt lắm, em ngồi xuống đi. Lời khen ấy của thầy đã khiến em vô cùng sung sướng và có thêm niềm tin. Từ hôm ấy, tiết tập đọc nào thầy cũng gọi em đứng dậy đọc trước lớp. Hiểu được tấm lòng của thầy, em càng thêm ra sức tập luyện. Ở nhà, hôm nào em cũng tập đọc để nâng cao khả năng của mình. Vậy nên, chỉ hơn một tháng sau, em đã có thể đọc rất tốt rồi. Vào hôm sau đó, lần đầu tiên em xung phong đứng dậy đọc bài. Sau khi đọc xong, em sung sướng nhìn thầy, và đó cũng là lần đầu em thấy thầy cười tươi đến vậy, một nụ cười sung sướng của người giáo viên khi học sinh của mình tiến bộ. Điều thầy Khoa đã trao cho em chính là sự bao dung, niềm tin của một nhà giáo. Chính sự tin tưởng của thầy đã giúp em có thêm động lực để cố gắng học tập hơn.
Đến bây giờ, đã nhiều năm trôi qua. Nhưng hình ảnh người thầy giáo ngồi bên khung cửa, cùng giọng đọc trầm ấm ấy vẫn luôn khắc ghi trong tâm trí của em. Em luôn kính yêu và quý mến thầy rất nhiều. Mỗi lần về thăm trường cũ, em đều ghé qua lớp học của thầy. Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào bên trong, hồi ức lại những ngày xưa ấy. Và nhẩm theo giọng đọc của thầy.
Em mong thầy mãi luôn khỏe mạnh, sống vui vẻ. Để có thể chắp thêm đôi cánh ước mơ, vun đắp thêm cho nhiều thế hệ học sinh nữa. Để cho những đứa trẻ như em lại có cơ hội được học với một người thầy giáo tuyệt vời như thầy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 35
Bài cảm nhận về thầy giáo dạy Toán
“Lời Thầy năm xưa vẫn luôn khắc ghi trong lòng
Thời tuổi thơ ấm êm bên trang sách hồng
Lời Thầy trìu mến thiết tha lắng sâu bao điều
Thầy luôn ước mong sớm mai bao người lớn khôn”
Đó là những lời thơ vô cùng cảm động về công ơn lớn lao vô bờ của người thầy giáo. Và em, cũng may mắn vô cùng khi được học với một thầy giáo tuyệt vời như vậy. Đó chính là thầy Tuấn – giáo viên dạy Toán của em năm lớp 6.
Thầy Tuấn khoảng gần bốn mươi tuổi, với thân hình thấp bé. Nhưng trái ngược với thân hình ấy, là cả một bầu trời tri thức khổng lồ của thầy. Là người luôn đề cao nếp sống giản dị, từ trang phục đến dụng cụ của thầy đều rất đơn sơ. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn mặc những chiếc áo sơ mi màu trắng, quần vải đen và đôi giày da. Trong chiếc ba lô màu đen, là cuốn sách toán, vài cây bút, hộp phấn. Thứ quý giá nhất trong đó, có lẽ chính là một chiếc hộp gỗ, đựng đủ các loại thước kẻ với nhiều hình thù khác nhau.
Bất kì ai đã từng tiếp xúc với thầy Tuấn, cũng khen ngợi rằng thầy là một người rất hiền lành và thật thà. Em cũng cảm thấy như vậy. Khi dạy học, thầy chẳng bao giờ quát mắng hay đánh học sinh. Bạn nào không làm bài tập hay làm việc riêng trong lớp, thì thầy sẽ nghiêm túc nhắc nhở, hoặc phạt lên bảng làm bài tập thật nhiều cho đến khi ngoan ngoãn mới thôi. Mỗi khi có học sinh nào hỏi bài, thì thầy đều sẽ chỉ dạy tận tình, bất kể là trong giờ học, giờ ra chơi, hay cuối tuần. Vậy mới thấu được tấm lòng tận tụy với nghề của thầy. Đặc biệt, thầy còn dành một buổi vào cuối tuần để kèm cặp cho các bạn học sinh yếu môn Toán, và không thu học phí. Nhờ vậy, mà em và các bạn học yếu nhưng gia đình không có điều kiện, mới có thêm cơ hội để học tốt môn này hơn.
Thầy Tuấn là người thầy giáo tuyệt vời nhất mà em đã từng được học. Dù hiện tại, vì lý do sức khỏe, thầy đã nghỉ dạy ở nhà. Nhưng mỗi khi đi ngang qua, hay gặp mặt thầy em đều kính cẩn gọi ba tiếng: Em chào thầy.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 36
Bài cảm nhận về thầy giáo em
“Người thầy vần lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày giọt mồ hôi rơi nhẹ trang giấy, để em đến bên bờ ước mơ…” (Người thầy). Cho đến bây giờ, em vẫn còn nhớ mãi hình ảnh người thầy đáng kính của em.
Thầy Hùng – giáo viên dạy lớp năm của em. Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy thật truyền cảm, những lần thầy đọc thơ luôn thu hút và hấp dẫn chúng mình, giọng nói ấy có lẽ là điều ấm áp từ thầy mà em chẳng thể nào quên. Mỗi ngày đến lớp, thầy luôn gọn gàng trong những chiếc sơ mi sáng màu cùng quần âu lịch sự. Chúng em hay bảo nhau rằng, thầy là con trai mà có gì thẫm mỹ rất tốt, chọn bộ đồ nào cũng rất đẹp, giản dị mà đứng đắn.
Nếu có ai hỏi về tính cách thầy thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng thầy rất tốt bụng. Nhớ những lần tớ thiếu cái bút, cuốn tập thầy đều trích đồng lương ít ỏi ấy để mua tặng, em không có tiền mua thuốc cho mẹ thầy cũng chẳng đắn đo mà chở em tới hiệu thuốc mua để biếu mẹ. Điều đó, với em là cả một tấm lòng lớn mà không phải ai cũng có thể làm được. Bởi vậy mà trong ánh mắt lũ học trò chúng em, thầy luôn tuyệt vời và hoàn hảo nhất. Với em thầy như một người cha thứ hai của mình vậy.
Em luôn kính yêu thầy và dành cho thâỳ những tình cảm trân trọng nhất. Một người thầy chẳng giàu có, thậm chí còn những khó khăn khi phải lo cho gia đình, con cái, nhưng vẫn chẳng bao giờ từ chối sự giúp đỡ một ai. Một người thầy mà dẫu học sinh có những lỗi lầm, thiếu sót thầy không trách mắng mà uốn nắn chúng em bằng sự bao dung, vị tha của mình. Một người thầy luôn bảo ban, dành cho chúng em những lời khuyên quý giá trong cuộc sống này. Thật may mắn biết bao khi mình được học và được là học sinh của thầy.
Ngày gặp lại thầy trong lễ nhà giáo vừa rồi, em càng thương thầy hơn. Thời gian đã vô tình lấy đi nhiều thứ trên gương mặt thầy nhưng vẻ điềm tĩnh cùng trái tim ấm áp nơi thầy vẫn còn đó. Em biết rằng những lo toan cuộc sống cùng những cô cậu học trò nghịch ngợm có khi khiến thầy mệt mỏi nhưng sau cùng thầy vẫn ở đó, bao dung và thương những cô, cậu trò nhỏ vô ngần.
“Chúng con mai dù khôn lớn
Với thầy như vẫn trẻ thơ
Không quên những lần lầm lỗi
Khắc ghi bao phút dại khờ”
Em vẫn sẽ ghi nhớ mãi công ơn dạy dỗ của thầy. Từ tận đáy lòng em hy vọng thầy sẽ luôn khỏe mạnh để tiếp tục công tác tốt.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 37
Bài cảm nhận về thầy giáo dạy Mỹ thuật
Tục ngữ có câu: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Câu nói nhắc nhở con người về tầm quan trọng của người thầy.
Thầy Hoàng là giáo viên dạy môn Mĩ thuật của lớp em. Thầy khoảng bốn mươi tuổi. Thầy có vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy ngày một hằn rõ. Đôi mắt hiền từ cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng nói của thầy trầm ấm và nhẹ nhàng.
Thầy Hoàng không chỉ vẽ tranh rất đẹp. Mà thầy còn rất vui tính. Thầy không chỉ giúp chúng em biết cách vẽ tranh mà còn đem đến cho chúng em rất nhiều tiếng cười. Mỗi tiết học của thầy, chúng em đã học thêm được nhiều phương pháp vẽ tranh. Thầy cũng giúp chúng em hiểu hơn về hội họa. Không chỉ vậy, thầy còn kể cho chúng em nghe rất nhiều câu chuyện hay trong cuộc sống. Từ đó, chúng em có thể học tập được nhiều bài học ý nghĩa.
Lớp em, ai cũng yêu quý thầy. Thầy giống như một người bạn của chúng em vậy. Ở trường, thầy cũng được rất nhiều đồng nghiệp quý mến. Thầy được yêu quý bởi tấm lòng nhân hậu, sự nhiệt huyết với nghề và tình yêu thương sâu sắc với học trò.
Với em, thầy Hoàng là một người giáo viên mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để sau này trở thành một người học trò mà thầy có thể tự hào.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 38
Bài cảm nhận về thầy giáo chủ nhiệm
Thầy cô – những người thầm lặng đã dìu dắt chúng ta nên người. Bởi vậy, em luôn dành cho họ sự yêu mến, kính trọng.
Người giáo viên em yêu mến nhất là thầy Tùng. Thầy là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 6 của tôi. Cũng là giáo viên phụ trách dạy môn Toán của lớp em. Thầy đã gần năm mươi tuổi rồi. Dáng người cao, khá gầy. Mái tóc thầy đã điểm những sợi điểm bạc. Đôi mắt với ánh nhìn hiền từ. Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng.
Thầy Tùng là một giáo viên rất nhiệt huyết. Trong công việc, thầy luôn chỉn chu, nghiêm túc. Mỗi bài giảng đều được thầy chuẩn bị rất cẩn thận. Những giờ học của thầy cung cấp cho chúng em rất nhiều kiến thức. Sau mỗi giờ học tập căng thẳng, thầy lại trò chuyện với chúng em. Những câu chuyện khiến cả lớp thêm vui vẻ, thoải mái hơn. Thầy cũng rất quan tâm đến học sinh. Thầy luôn động viên chúng em cố gắng học tập. Các phong trào của lớp, thầy đều hướng dẫn, theo sát. Chúng em đều cảm thấy yêu mến, kính trọng thầy.
Không chỉ là kiến thức về môn Toán, thầy cũng đã dạy cho chúng em nhiều bài học về cách làm người. Em vẫn còn nhớ những ngày đầu mới bỡ ngỡ bước chân vào mái trường Trung học cơ sở, thầy đã chia sẻ nhiều điều bổ ích. Thầy luôn theo sát từng học sinh để giúp chúng em dễ dàng hòa nhập với môi trường mới. Khi học trò của mình mắc lỗi, thầy lại nhẹ nhàng nhắc nhở, bảo ban. Còn khi cả lớp đạt được kết quả tốt trong học tập, hay thi đua thì thầy lại động viên, khen ngợi. Mỗi kỉ niệm về thầy đều thật đáng quý.
Thầy cô giáo là những người đáng kính. Từ tận đáy lòng, em muốn dành cho họ lời tri ân. Em sẽ luôn nhớ đến thầy Tùng, người giáo viên nhiệt huyết.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 39
Bài cảm nhận về thầy giáo chủ nhiệm
“Người thầy, vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…” – Đó là những lời ca trong bài hát “Người thầy”. Có thể nói rằng thầy cô là những người có ảnh hưởng rất lớn đến mỗi người.
Người thầy giáo mà em yêu quý nhất là thầy Hoàng – giáo viên chủ nhiệm lớp năm của em. Thầy là một giáo viên nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lí. Dáng người của thầy khá cao và gầy. Đôi mắt sáng ánh lên vẻ cương nghị. Giọng nói của thầy thật truyền cảm. Khi đến lớp, thầy đều mặc những trang phục lịch sử, gọn gàng. Hình ảnh của thầy gợi cho chúng em sự gần gũi, yêu mến.
Trong công tác giảng dạy, thầy rất tận tâm, nhiệt huyết. Mỗi bài giảng đều được thầy chuẩn bị rất cẩn thận. Tiết học của thầy giúp chúng em cảm thấy vui vẻ, bổ ích. Không những vậy, thầy còn rất yêu thương học sinh. Mỗi hoàn cảnh của học sinh trong lớp, thầy đều nắm rõ. Khi biết gia đình hoàn cảnh của học sinh gặp khó khăn, thầy luôn tìm cách giúp đỡ. Có đôi khi, thầy còn dùng số tiền lương để mua sách vở giúp các bạn. Khi một bạn học sinh mắc lỗi, thầy sẽ hạn chế việc trách mắng, mà sẽ tìm cách để bạn học sinh nhận ra sai lầm. Học sinh yêu quý thầy cũng chính bởi sự tận tâm của thầy.
Vào dịp lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam vừa qua, em có được về trường thăm thầy. Thời gian đã khiến thầy giáo của chúng em thay đổi. Nhưng trái tim yêu nghề, yêu học trò của thầy thì vẫn cháy bỏng như trước. Em cảm thấy thật tự hào biết bao khi được trở thành một học trò của thầy. Em cũng mong rằng thầy sẽ giữ gìn sức khỏe để tiếp tục chèo lái con đò đưa học sinh của mình đến với bến bờ tri thức.
Những người thầy giáo, cô giáo đã dạy dỗ chúng ta thật nhiều điều đáng quý. Bởi vậy, mỗi học sinh cần dành cho họ tình yêu thương, sự kính trọng chân thành nhất. Thầy cô sẽ mãi là tấm gương sáng ngời để học trò noi theo.
Cảm nghĩ về thầy cô giáo – Mẫu 40
Bài cảm nhận về thầy giáo chủ nhiệm
Người giáo viên mà em rất kính trọng là thầy Hoàng. Thầy là giáo viên chủ nhiệm của lớp em. Nhờ có thầy, em đã học được rất nhiều bài học bổ ích.
Thầy là giáo viên dạy môn Toán. Năm nay, thầy bốn mươi tuổi. Mỗi khi đến lớp, thầy đều ăn mặc rất lịch sự: quần âu và áo sơ mi. Thầy có giọng nói rất ấm áp, truyền cảm.
Đối với em, thầy Hoàng là một giáo viên rất nhiệt tình và tâm huyết. Giờ học của thầy đều rất hấp dẫn và thú vị. Mỗi bài toán khô khan đều trở nên dễ hiểu và sinh động qua lời giảng của thầy. Thỉnh thoảng, vào giờ ra chơi, thầy còn ở lại trò chuyện với chúng em. Nhờ có vậy, chúng em cảm thấy thầy thật gần gũi. Đối với các phong trào của lớp, thầy đều hướng dẫn và theo sát chúng em. Có điều gì không hiểu, chỉ cần hỏi thầy sẽ được giải đáp tận tình.
Không chỉ vậy, thầy cũng rất tâm lí nữa. Thầy cũng đã dạy cho chúng em hiểu bài học về cách làm người. Những ngày đầu mới bỡ ngỡ bước chân vào mái trường Trung học cơ sở, thầy đã chia sẻ rất nhiều bài học bổ ích cho chúng em. Thầy luôn theo sát từng học sinh để giúp chúng em dễ dàng hòa nhập với môi trường mới. Khi học trò của mình mắc lỗi, thầy lại nhẹ nhàng nhắc nhở, bảo ban. Còn khi cả lớp đạt được kết quả tốt trong học tập, hay thi đua thì thầy lại động viên, khen ngợi. Em cảm thấy rất ngưỡng mộ và kính trọng thầy.
Ước mơ của em là trở thành một giáo viên. Bởi vậy, thầy Hoàng chính là tấm gương sáng để học trò noi theo. Em mong thầy luôn mạnh khỏe để tiếp tục dạy dỗ nhiều thế hệ học sinh nên người.
./.
Trên đây là dàn ý chi tiết và 40 bài văn mẫu hay nhất về cảm nghĩ về thầy cô giáo mà em yêu quý. Các em có thể tham khảo thêm để chuẩn bị tốt nhất bài tập làm văn sắp tới.
Đăng bởi: Tmdl.edu.vn
Chuyên mục: Giáo Dục
Bản quyền bài viết thuộc trường Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: Trường Tmdl.edu.vn (tmdl.edu.vn)
Trang chủ: tmdl.edu.vn
Danh mục bài: Giáo dục