Giáo dục

Kỉ niệm về mái trường Tiểu học hay nhất (26 Mẫu)

Kỉ niệm về mái trường Tiểu học bao gồm các bài văn mẫu hay và chọn lọc cho các em học sinh tham khảo viết bài tập làm văn cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường Tiểu học, củng cố các bài văn kể chuyện lớp 5.

Sau 5 năm gắn bó dưới mái trường Tiểu học, giờ phút chia tay sắp tới có biết bao kỷ niệm, bao ký ức ùa về. Với 26 đoạn văn viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học do các Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá biên soạn và tổng hợp sẽ là những tài liệu tham khảo bổ ích dành cho các em tham khảo khi làm bài tập làm văn sắp tới.

Bạn đang xem bài: Kỉ niệm về mái trường Tiểu học hay nhất (26 Mẫu)

Kỉ niệm về mái trường Tiểu học
Kỉ niệm về mái trường Tiểu học

Dàn ý cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường tiểu học

I. Mở bài:

Trình bày lí do mình sắp phải xa mái trường Tiểu học.

II. Thân bài:

Kể về những kỉ niệm mình đã có ở trường Tiểu học:

  • Kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học.
  • Kỉ niệm với cô giáo chủ nhiệm.
  • Kỉ niệm với các bạn học sinh.

Bày tỏ tình cảm của mình dành cho mái trường:

  • Cảm giác thân thuộc, gần gũi với ngôi trường.
  • Bày tỏ tình cảm của mình với cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô khác trong trường.

III. Kết bài:

  • Gửi lời cảm ơn sâu sắc đến các thầy cô.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 1

Năm năm dưới mái trường này, em đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp về bạn bè, thầy, cô và mái trường. Nhưng thời gian cứ trôi qua, sắp đến lúc em phải tạm biệt ngôi trường Lê Quý Đôn và bước sang một ngôi trường cấp hai mới.

Ngôi trường đã để lại cho em rất nhiều ấn tượng và kỉ niệm dấu yêu. Trường của em có một vẻ đẹp uy nghi, tráng lệ với những hàng cây xanh tốt tươi luôn chào đón em đến trường. Trường của em có rất nhiều thầy cô giáo dạy giỏi – những người đã có công rất lớn đối với chúng em. Các thầy cô giáo đã phải mất bao nhiêu công sức để dạy dỗ chúng em thành người. Ở trường, em còn có rất nhiều những người bạn thân thiết, những người bạn luôn chia sẻ, tâm sự với em lúc buồn vui.

Sắp đến lúc chia tay rồi, nhưng dù mai này có đi đâu xa, em cũng không quên được mái trường Lê Quý Đôn. Kìa những quả bóng bay muôn sắc màu bay lên cao, chở theo những niềm mơ ước, như thay cho những lời chúc, lời tri ân, lời từ biệt thầy cô kính yêu và mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn. Sẽ mãi mãi em không quên những giây phút này!

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 2

Từ khi cất tiếng khóc chào đời, em đã cảm nhận được sự yêu thương, tình cảm vô giá mà bố mẹ dành cho em. Không những thế, khi đến tuổi đi học, em lại được đón nhận một tình cảm đáng quý từ thầy cô. Thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai của em.

Bây giờ em đã là học sinh lớp 5- lớp cuối cấp, cũng là lớp lớn nhất trường. Trong suốt hơn bốn năm học, em đã gặp gỡ biết bao thầy cô giáo nhưng không hiểu sao lúc nào trong tâm trí em cũng hiển hiện hình ảnh của cô hiệu phó. Cô tên là Nguyễn Thị Minh Tâm. Cô có dáng người cao, thân hình thon thả cùng với mái tóc ngắn bồng bềnh, óng mượt. Đôi mắt của cô trìu mến nhìn chúng em cùng với nụ cười tỏa nắng. Làn da của cô trắng, mịn màng rất đẹp.

Ở câu lạc bộ năng khiếu, cô là người dạy chúng em phân môn Luyện từ và câu và Cảm thụ văn học. Mỗi khi cô giảng bài, em rất thích thú vì được nghe giọng nói truyền cảm, trầm ấm của cô. Những buổi sáng thứ hai đầu tuần, cô đến trường với bộ áo dài thướt tha. Đứng trên bục lễ đài, cô nhận xét kĩ lưỡng tình hình trường lớp trong tuần rồi ân cần dặn dò, chỉ bảo chúng em từng li từng tí với ánh mắt, cử chỉ đầy tình cảm thân thương. Cô như là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp cao quý của người phụ nữ đất Việt.

Em rất yêu cô. Em và các bạn cố gắng làm cho cô vui lòng, mong muốn để lại cho cô những ấn tượng đặc biệt trước khi lên cấp hai.

Đối với em, niềm hạnh phúc lớn là được cắp sách đến trường, được sống trong vòng tay ấm áp của các thầy cô và nhất là được nghe những lời khuyên bảo, giảng dạy ngọt ngào của cô. Em sẽ luôn trân trọng tình cảm đáng quý đó và sẽ không làm điều gì để cô phải phiền lòng.

Không chỉ riêng cô, tất cả các thầy cô trong mái trường mến yêu này đều là những người cha, người mẹ thứ hai của em. Thầy cô đã chắp cánh ước mơ cho chúng em bay xa, bay cao đến một tương lai tươi sáng. Thầy cô như những người lái đò, đưa từng thế hệ học sinh cập bến bờ tri thức vô tận. Chúng em sẽ luôn nỗ lực học tập và rèn luyện đạo đức, không để những nỗi thất vọng hiện lên khuôn mặt của các thầy cô.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 3

Suốt mấy hôm nay, em đang sống trong những ngày cuối cùng với tư cách là một học sinh của ngôi trường tiểu học Kim Đồng yêu dấu. Bởi chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ phải rời xa nơi đây, để đến với một ngôi trường mới.

Trước thời khắc ấy, trong em có biết bao cảm xúc thật khó tả. Đầu tiên chính là vui sướng. Em đã học tập vất vả, trải qua những giờ thi căng thẳng để được đỗ vào trường cấp 2 yêu mến. Giờ đây ước mơ đã thành hiện thực, niềm vui sướng vỡ òa trong trái tim em. Thế nhưng, nhiều phần hơn lại chính là nỗi buồn. Buồn vì phải xa mái trường, xa thầy cô, xa bạn bè đã gắn bó suốt năm năm qua. Từ khi bắt đầu, đã biết sẽ có ngày này, nhưng sao khi nó đang đến thật gần thì lại buồn đến thế.

Rồi đây, em sẽ không được học những giờ Toán với thầy Bình khó tính. Sẽ không được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần. Và sẽ không được cùng các bạn đến lớp từ sớm để tưới cây, lau bảng. Mỗi chiều tan học, sẽ không được cùng các bạn lê la ở quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả, sẽ chỉ còn là kỉ niệm. Em sẽ nhớ lắm! Nhớ hàng ghế đá, cây cao che mưa chắn gió những giờ ra chơi. Nhớ sân trường rộng với những bồn hoa nhỏ rực rỡ sắc bông mười giờ. Nhờ những lá cờ đỏ sao vàng rực rỡ trên mái nhà. Nhờ mùa hoa phượng đỏ rực mỗi tháng tư. Và nhớ nhất, chính là những thầy cô luôn yêu thương, quan tâm em, cùng những người bạn luôn ở cạnh bên dù vui dù buồn.

Thế nhưng, em chắc chắn sẽ nhớ và giữ mãi những kỉ niệm ấy. Em sẽ dành thời gian để trở về thăm trường, thăm thầy cô, bè bạn. Bởi tuy không còn được học cùng nhau nữa, thì giữa chúng em vẫn còn tình cảm chân thành khó phai mờ.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 4

Mái trường là ngôi nhà thứ hai của em, nơi đó đã gắn bó với em trong những năm học vừa qua, là nơi ghi lại những dấu ấn đáng nhớ của tuổi học trò. Ở đó, thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai của em còn bạn bè được ví như anh em ruột thịt yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Suốt 05 năm cắp sách đến trường, cô Mai là người em nhớ nhất, cô đã dạy em lớp Một.

Cô có mái tóc bóng mượt, làn da trắng nõn, dáng đi thong thả, nhẹ nhàng, giọng nói truyền cảm. Cô luôn ân cần chỉ bảo chúng em trong những ngày chập chững đến lớp. Cô là người đã dạy em những nét chữ đầu tiên. Bây giờ em đã hiểu rằng đó không đơn thuần là dạy em biết viết mà nết người cũng bắt đầu hình thành từ những nét chữ ấy.

Mỗi ngày đến lớp, em lại háo hức với những buổi học sinh động. Mỗi khi có bạn trả lời đúng câu hỏi của cô thì sẽ được đáp lại bằng nụ cười hiền hậu. Trong những buổi sinh hoạt lớp, cô thường thưởng những chiếc kẹo xinh hoặc đồ dùng học tập cho những bạn ngoan trong tuần.

Nay em đã tạm xa Hà Nội để đến sống ở thành phố biển xinh đẹp cùng bố mẹ nhưng em vẫn luôn nhớ về cô. Tại ngôi trường Trần Cao Vân em đang theo học, các thầy cô cũng ân cần chăm lo, chỉ dạy cho học sinh như những đứa con của mình vậy. Nhân ngày 20 tháng 11 sắp tới, em muốn gửi lời tri ân cô đã dạy dỗ, chỉ bảo em. Em sẽ luôn cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cô vui lòng.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 5

Chỉ còn qua ngày hôm nay nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Sài Đồng yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ. Nhìn đám con trai ấy mà thấy thèm. “Ước gì mình cũng là con trai nhỉ ?’’

Vào lớp 1, em được học cô Sáu. Cô Sáu là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm thơ, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng trắng. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học… Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp 6, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’. Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 6

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 7

Bánh xe thời gian trôi thật nhanh làm sao. Thoáng cái, 5 năm đã trôi qua, giờ đây em đã chuẩn bị phải rời xa mái trường tiểu học thân yêu. Đến giờ, những kí ức về ngày đầu tiên em đi học, ngày đầu tiên bước vào đây vẫn còn nguyên vẹn. Thế mà, bây giờ đã là anh chị cả trong trường, là tấm gương để các em bé noi theo.

Cảm xúc khi sắp ra phải chia tay ngôi trường vô cùng hỗn độn. Em suy nghĩ rất nhiều về thầy cô, bạn bè… Việc không được gặp lại người thầy gắn bó cùng mình 5 năm học, khôn được nghe những bài giảng của thầy . Cảm giác ấy sao mà trống trải thế! Em vẫn còn nhớ những khoảnh khắc thầy cầm tay mình đưa từng nét chữ, ân cần chỉ bảo từng phép tính. Những ngày em ốm không đi học được, thầy qua tận nhà hỏi thăm, giảng bài cho em. Em cảm động không kìm được nước mắt ôm chầm lấy thầy, em nói nhớ thầy và các bạn quá,mong sớm khỏi để có thể đến lớp. Thầy đã an ủi, động viên và kể những câu chuyện làm em cười. Đến bao giờ, em mới có thể tìm được một người thầy như thế trong cuộc đời. Nhờ có thầy, mà em coi lớp học như nhà, thầy như cha, các bạn là anh em. Chúng ta yêu thương, đùm bọc nhau thực sự. Tình cảm tuy giản dị nhưng chân thành.

Còn các bạn, em nhớ nhất là các buổi hoạt động tập thể của lớp, đi tham quan hay tham gia văn nghệ của trường. Cả lớp cùng nhau làm việc, cùng vui chơi, đoàn kết vô cùng. Chi Đội lúc nào cùng giành giải xuất sắc, đó không thể là nỗ lực cá nhân, đó là sức mạnh của tinh thần đồng đội. Ở lớp, những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá cầu, trốn tìm. Sao mà nhớ quá, còn bao lâu chúng ta được bên nhau như vậy nữa nhỉ? Nhanh quá, em vẫn còn muốn chơi với các bạn lâu hơn nữa, muốn cùng học với các bạn lâu hơn nữa.

Kết thúc kỳ học này, chúng ta sẽ chia tay, mỗi người một nơi. Có thể may mắn, một vài người sẽ học cùng lớp 6, nhưng còn đại gia đình của 5A1 của ta thì sẽ như thế nào? Ôi, khoảnh khắc chia ly thật không dám nghĩ đến. Trường lớp mới sẽ như thế nào khi ta không còn những người bạn thân thiết. Nhớ phấn trắng, nhớ bảng đen, nhớ cả bộ bàn ghế, nhớ bút máy, mực tím. Nhớ tất cả mọi thứ, thật không dễ dàng. Giờ đây, em muốn khóc òa lên như ngày đầu đi học, như lúc mẹ buông tay em ra và bảo em hãy tự mình bước đi.

Còn một chút thời gian, em muốn mình cố gắng để những ngày này thật vui vẻ cùng các bạn. Cùng mọi người làm ra những kỉ niệm thật khó quên, để sau này quay lại, mọi người vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 8

Mái trường Tiểu học …… – Ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây đã lưu lại trong tôi những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình. Chính trong ngôi nhà này Ban giám hiệu nhà trường là cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.

Suốt những năm tháng giảng dạy tại một ngôi trường nào đó, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo mà mình trân quý nhất. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từ những khó khăn hay đơn giản là cách giảng giải, góp ý sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt bốn năm giảng dạy tại trường Tiểu học ….., người tôi nhớ nhất đó chính là Cô giáo Trần Thị Văn – Hiệu trưởng trường Tiểu học …… Ngày mới về trường với bao bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận quyết định mới chuyển đến mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như người trong một nhà – Một hội đồng giáo viên. Cô biết và hiểu được tâm lý của những người giáo viên đến nhận công tác tại một ngôi trường mới. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ được phép trong khuôn khổ cho phép của người làm nghề dạy học, đứng trên bục giảng. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Cô nghiêm khắc! Vì những lỗi lầm mà đáng lẽ một người giáo viên có trình độ, hiểu biết không nên vấp phải. Đó là chuyện trên lớp, trong hội họp, trong Hội đồng nhà trường. Còn trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.

Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh. Biết cảm thông với những học sinh khó khăn, kém may mắn trong cuộc sống. Biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách, từng bài văn và ngay cả từng bài viết, bài làm của học sinh tại lớp.

Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn vì không chỉ là giáo viên, đồng nghiệp của cô hiện tại mà còn được là học sinh của cô trong suốt những năm tháng là học sinh Tiểu học ở trường làng. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà những đám học sinh lớp tôi hồi đó được nhận. Những tháng ngày rời xa ngôi trường Tiểu học năm ấy tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảng khắc đẹp đẽ được bên cô và bên lớp 2, 3, 4 trường Tiểu học …… Không chỉ có cô mà tất cả thầy cô của chúng tôi ngày ấy, họ đềù tạo nên những điều đẹp nhất làm nên tuổi thơ, tuổi học trò đáng nhớ của tôi.

Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại với ngôi trường quê nhà. Tôi lại may mắn gặp lại cô, không phải là đứa học trò năm xưa nữa mà là nhân viên của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cô vẫn từng nói: Nghề giáo viên vất vả, khó khăn nhưng ấm áp tình người em ạ. Đúng vậy cô nhỉ. Giờ đây em đã đủ lớn khôn để hiểu ra rằng ngày mai của em có được như hôm nay cũng chính là nhờ sự bắt đầu những người thầy, người cô như Trần Thị Văn của em đó.

Tôi luôn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô, người luôn hết lòng vì học sinh của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất.. Tôi sẽ mãi nhớ về cô như một bến đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy gian nan và thử thách. Noi gương cô, Tôi thầm hứa với bản thân mình phải luôn vững tay chèo lái những chuyến đò tri thức sang sông.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 9

Thời gian thấm thoát thoi đưa thật nhanh. Thế là năm năm học đã dần trôi qua. Tôi lại sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi lại càng thấy yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỉ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để được ngắm cảnh trường được nhiều hơn.

Ôi chao, cảnh trường lúc này mới tuyệt làm sao! Dù cho lúc này còn khá sớm. Bác mặt trời vừa tỉnh giấc, mắt đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Một dải sương mờ còn phảng phất trong vòm cây. Ấy thế mà bác cổng trưởng đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững một bước vào sân trường, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Bất giác một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa chúng như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi bước lại gần nhìn những bông hoa hồn nhiên trước gió mà mà muốn mình cũng được như những bông hoa đó. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn bầu trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỷ niệm. Cũng dưới gốc bàng này chúng tôi có bao nhiêu trò chơi lý thú.

Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm cho màn sương mỏng tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh trường lúc này hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc màu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực cả một góc trời. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo màu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá thật tinh nghịch như đang chơi trò trốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi đang sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của mình, ôi sao mà thân thương quá! Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám gương mặt trìu mến thân thương của các bạn đang nói cười, đang say sưa học bài. Tôi như thấy giọng nói thân thương, ấm áp của cô. Tất cả như đang bên cạnh tôi. Lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B cùng người mẹ hiền yêu dấu này mãi mãi không rời xa. Ôi quang cảnh trường lúc đó thật tươi đẹp nhưng sao lòng tôi bỗng thấy trống trải. Tôi biết dù không muốn nhưng cũng chỉ mai đây thôi, tôi phải xa tất cả những gì tôi đã gắn bó năm năm qua. Ước gì thời gian quay trở lại để tôi mãi là cô bé bỡ ngỡ ngày nào.

Đã từ lâu, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay nó song có lẽ hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô với bạn bè sẽ mãi mãi in đậm trong tâm trí tôi

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 10

Với mỗi người, ngôi nhà là tổ ấm yêu thương. Nơi ấy có biết bao người thân yêu đã vun vén hạnh phúc cho ta. Nhưng có một ngôi nhà nữa, ngôi nhà ghi dấu một thời thơ trẻ sôi nổi, đầy hăm hở của tuổi thơ ta. Nó ôm ấp biết bao nhiêu kỉ niệm về tình thầy, tình bạn. Nó chắp cánh cho những ước mơ của ta bay tới chân trời trí tuệ! Ngôi nhà ấy,chính là ngôi trường mà mỗi sáng, mỗi chiều vang vang tiếng trẻ thơ của ta! Với tôi, ngôi trường mang tên Trạng nguyên toán học LTV, nơi tôi từng gắn bó, nơi ấy mãi mãi đẹp một vẻ đẹp thiêng liêng trong đời tôi!

Trường tôi đấy! Ngôi trường nằm trên đường ….., thuộc …… Cổng trường trang nghiêm mang tên LTV mở về hướng nam. Cả sân trường trùm phủ một màu xanh cây lá. Cây xà cừ vạm vỡ vươn những cánh tay lực lưỡng ,với cái nhìn trầm tư, hồi tưởng. Những cây phượng vàng thân sần sùi như cụ già lớn tuổi vươn những cành to với những lá li ti căng dày trên cao để những chấm nắng lọt qua như những mắt nhìn tinh nghịch. Hàng bàng đứng trang nghiêm, đêù tăm tắp trước lớp, xoè những chiếc lá to làm thành những chiếc dù lớn như thương yêu, che chở .Và ở nơi ấy, mỗi lớp học như một mái ấm yêu thương! Không biết từ lúc nào tôi đã yêu và gắn bó với ngôi trường đến thế ! Bây giờ đây ngôi trường cứ như thế, giang vòng tay đón chúng tôi mỗi sớm mỗi chiều. Và cứ như thế, ngôi trường đã là ngôi nhà biết mấy thương yêu của tuổi thơ tôi ! Đã bao lần ngồi ở lớp học nhìn ra toàn quang cảnh sân trường, trong lòng tôi biết bao xúc động. Nhìn chiếc ghế đá im lìm dưới bóng râm mát của sân trường như chờ đợi, như nhớ thương, như trông ngóng Tôi cứ miên man nghĩ về biết bao thế hệ học trò như tôi đã từng gắn bó, từng trưởng thành và đã bay vào cuộc sống bao la với biết bao khát vọng. Phải chăng ở nơi này đây đã có biết bao thầy cô giáo đã gắn bó cả tuổi thanh xuân của mình bằng tình yêu trẻ thơ để rồi phải chia xa nơi này cùng với bao nỗi nhớ!Cũng chính ở nơi ngôi trường thân yêu này, những tuổi thơ như tôi đã được yêu thương, và đã được trưởng thành. Tôi thầm nghĩ, ở nơi này mỗi gốc cây, mỗi chiếc lá đều được ươm niềm hy vọng của thầy cô và mãi mãi xanh màu kỉ niệm. Trường tôi đẹp lắm! mọi người đều nhận thấy như thế. Riêng với tôi, trường tôi còn đẹp một vẻ đẹp thiêng liêng bởi ở nơi này tất cả đều lấp lánh một tâm hồn. Viên phấn trắng trên tay thầy đã dẫn đường cho bao thế hệ nối tiếp nhau cùng trưởng thành để rồi từ nơi này bao thế hệ cùng nhau đi xây đắp vẻ đẹp của cuộc đời. Lời giảng của thầy cô đã không đi vào không gian bao la mà đi đến tâm hồn. Đấy là những lời nhắc nhở, động viên, tin tưởng. Thầy cô đã truyền đến chúng tôi không chỉ kiến thức, không chỉ truyền thống văn hoá của dân tộc mình, một dân tộc đã gìn giữ và xây dựng đất nước này bằng mồ hôi và máu, một dân tộc mà mỗi trang lịch sử nghe sang sảng lời thề cứu nước. Tiếng trống trường như tiếng gọi của con tim, bồi hồi, lo lắng. Bây giờ đây ở những phương trời xa xôi của Tổ Quốc mến yêu, có biết bao tấm lòng đang ngày đêm nhớ về quê hương cùng với hình ảnh ngôi trường thân yêu này Rồi mai đây ngôi trường này sẽ khác. Những cánh cửa, những mặt bàn mặt ghế cùng bao nét chữ mang tên bạn bè tôi, tất cả sẽ không còn nữa. Trường tôi sẽ khác, sẽ được xây mới từ cổng ngõ tường rào, rồi tường vôi sẽ vàng tươi hơn, rồi cành lá ở sân trường sẽ dày lên hơn Nhưng trong tâm hồn tôi, ngôi trường yêu dấu vẫn không mất đi, bởi nó gắn với tình thầy, tình bạn rất đổi thiêng liêng !

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 11

Ngôi trường đã gắn bó với em trong năm năm học vừa qua là ngôi trường mang tên trường Tiểu học Lê Hồng Phong. Hôm nay em đến trường sớm hơn mọi khu để làm công việc trực nhật, nên có dịp quan sát vẻ đẹp của trường trước buổi học.

Khi em đến trường, hai cánh cửa to lớn được sơn màu xanh đã bị phai màu hé mở từ bao giờ. Lớp học, bàn ghế, những người bạn thân quen của tuổi học trò như âm thầm và lặng lẽ chờ đợi chúng em.

Bầu trời hôm nay thật đẹp, tiết trời se se lạnh. Đứng trên tầng cao quan sát em thấy ngôi trường khang trang, sạch sẽ. Trường có ba dãy gồm có hai dãy lớp học và một dãy là văn phòng giáo viên. Các dãy lớp học nằm san sát nhau, mỗi lớp có bốn cửa sổ và một cửa ra vào. Nhìn vào trong lớp học, bàn ghế sạch sẽ, ngay ngắn. Đặc biệt mỗi lớp học đều có ảnh Bác Hồ, 5 điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng và nội quy lớp học để cho chúng em không được quên những nội quy của nhà trường. Khu văn phòng nằm ở giữa, đối diện là vười sinh thái với những cây hoa tạo nên một vẻ đẹp thanh bình. Nơi đây là chỗ các thầy cô giáo làm việc và họp. Bên cạnh đó là phòng Ban giám hiệu và đi vài bước nữa là thư viện của trường, ở đó có rất nhiều sách cho chúng em đọc và tìm hiểu về những điều bổ ích, lý thú. Nơi giúp em vui chơi giải trí sau những giờ học căng thẳng là sân trường. Sân trường được làm bằng xi măng rất đẹp. Chính giữa là cột cờ chừng 10m với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trước gió.

Rồi các bạn đến trường ngày một đông, phút yên tĩnh của buổi sớm bỗng mất dần đi. Quang cảnh trường trở nên nhộn nhịp, đông vui bởi những tiếng nói cười của tuổi học trò chúng em. Trên cành cây, những chú chim hót líu lo vang. Bỗng Tùng! Tùng! Tùng! Ba hồi trống vang lên, không gian như rung mình lay động. Các bạn vội vàng xếp hang vào lớp. Một buổi học mới bắt đầu. Lúc này sân trường trở nên vắng lặng, đâu đó chỉ còn tiếng gió thổi, tiếng chim lích chích trong tán lá phượng.

Em rất thích ngôi trường của em, nơi đã để lại cho em nhiều kỉ niệm của những năm tháng học trò, tình cảm đối với thầy cô, bạn bè. Mai đây dù có đi đâu xa em vẫn nhớ mãi ngôi trường Tiểu học Lê Hồng Phong thân thương này.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 12

Với cuộc đời mỗi con người, quãng đời học sinh đều tuyệt vời, trong sáng và đẹp đẽ nhất. Quãng đời quý báu ấy của chúng ta gắn bó với biết bao ngôi trường yêu dấu. Có người thì yêu ngôi trường tiểu học, có người lại nhớ mái trường mầm non. Nhưng với tôi, hơn tất cả, tôi yêu nhất mái trường ……………đơn giản bởi chính nơi đây tôi đã và đang lưu giữ được nhiều cảm xúc thiêng liêng nhất.

Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc trước lớp hay tiếng cười nói hồn nhiên, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng cho chúng tôi chơi đùa. Tôi yêu lắm rân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm đẹp của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo mừng như ngày tôi vào lớp Một, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyên chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoắt hơn bốn năm đã trôi qua, giờ tôi là học sinh lớp chín….Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học, để tôi được sống mãi dưới mái trường này!

Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho chúng tôi những bài học bổ ích. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người.Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời, luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt trìu mến của thầy cô hay là những nụ cười của bạn bè tôi lại thấy lòng mình ấm áp hơn. Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã. Ngày khai trường, ngày hai mươi tháng mười một….những ngày tháng tuyệt vời ấy lần lượt trôi đi để lại trong tôi những nuối tiếc. Chỉ còn hai tháng nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới… liệu những tháng ngày đẹp đẽ kéo dài được bao lâu?

Thời gian trôi đi như những làn sống dập dềnh ra khơi không trở lại. Nhưng có một thứ mãi mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường ……………….. mến yêu.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 13

Ngôi trường của em chính là trường THCS Phương Mai. Cái tên của ngôi trường cũng thật giản dị, nó trùng tân với phường Phương Mai nơi em ở. Ngôi trường nằm khuất trong những khu tập thể của phường Phương Mai.

Đi từ xa, em đã nhìn thấy cánh cổng trường sơn màu xanh. Cánh cổng luôn rộng mở đón học sinh chúng em đến trường. Nhưng phải là những bạn học sinh đi học đúng giờ cơ, còn những bạn học sinh đi học muộn là phải đứng ngoài cổng. Những lúc ấy, cánh cổng thật nghiêm khắc, đóng kín và im lìm như những pho tượng đá. Chính vì vậy nên chúng em luôn cố gắng đi học đúng giờ, chẳng bạn nào muốn đi học muộn vì ai cũng sợ phải đứng ngoài, bị bác bảo vệ ghi tên và bị phê bình mỗi sáng thứ hai hàng tuần. Sân trường của em hình chữ nhật, rất nhỏ và hẹp. Cứ mỗi sáng thứ hai đầu tuần, đến giờ chào cờ, chúng em xếp hàng rất vất vả, lớp nọ nối sát lớp kia, cả sân trường chật kín, chẳng còn chỗ hở nào. Nhưng cũng chưa vất vả bằng những giờ thể dục, chúng em tập mà không thể duỗi tay ra thoải mái vì sẽ chạm vào nhau. Chính vì thế nên trường em có bài tập thể dục riêng, khác với các trường khác. Học sinh chúng em vốn quen với điều kiện của ngôi trường nên chẳng ai phàn nàn điều gì. Những cây bàng, cây phượng vẫn tỏa bóng mát che chở chúng em khỏi cái nắng chang chang của mùa hè. Trường em còn có cả khu vườn sinh thái để phục vụ cho bộ môn sinh học.

Nhìn sâu vào trong là hai dãy nhà tầng tường quét vôi vàng sáng sủa. Trường em chia làm khu A và khu B. Khu A thì tầng một là phòng hội đồng và phòng ban giám hiệu. Tầng hai là phòng máy. Phòng máy có những máy móc hiện đại, phục vụ cho chúng em những giờ học trên máy đầy lý thú. Bên cạnh phòng máy là phòng vi tính và thư viện. Những tiết trống, hãy những giờ nghỉ, chúng em thường lên thư viện đọc sách, báo và truyện. Khu B là các phòng học được trang bị đầy đủ quạt và đèn chiếu sáng. Phòng học của trường em rất đẹp. Chúng em còn treo tranh và bảng hoa điểm tốt để thi đua học tập. Phòng học nào cũng có anh và có khẩu hiệu “Thi đua dạy tốt, học tốt”, “5 điều bác Hồ dạy” và “Tiên học lễ hậu học văn”.

Trường em tuy nhỏ bé, nhưng luôn dẫn đầu phong trào thi đua “dạy tốt học tốt’ của quận. Chúng em luôn được các thầy cô quan tâm, dạy bảo. Các thầy cô rất nhiệt tình, hết lòng vì học sinh, luôn cố gắng tạo điều kiện tốt nhất cho chúng em học tập.

Sau này, dù có xa mái trường Phương Mai thân yêu nhưng em vẫn luôn nhớ mãi mái trường này. Nơi đây, em đã học tập, vui chơi và lớn lên trong sự dìu dắt, chỉ bảo của thầy cô và bạn bè.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 14

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới ngày nào em còn bẽn lẽn đứng sau lưng mẹ đến trường nhập học. Mà giờ đây, chỉ còn vài tháng nữa thôi là em sẽ tốt nghiệp, rời khỏi ngôi trường yêu dấu.

Suốt năm năm qua, em đã lớn lên từng ngày, cùng ngôi trường tiểu học trải qua biết bao kỉ niệm đẹp. Có kỉ niệm vui, cũng có kỉ niệm buồn, nhưng tất cả đều thật trân quý. Mọi ngóc ngách trong ngôi trường, em đều từng đi qua và có những khoảng khắc đáng nhớ. Kia là cổng trường, em đứng chờ bố mẹ đến đón sau những giờ tan học. Kia là sân trường em cùng bạn vui chơi vào các giờ giải lao. Kia là vườn hoa lớp em nhận nhiệm vụ chăm sóc cũng gần ba năm rồi. Kia là căn-tin em thường mua nước và chè sau các giờ thể dục, lao động. Kia là lớp học, là bàn ghế, là bảng đen em gắn bó bao năm. Nhưng nhớ nhất, nuối tiếc nhất chắc chắn là những người đã cùng em đồng hành ở ngôi trường này. Đó là các thầy cô yêu quý, luôn tận tụy với nghề, chăm sóc, dạy dỗ em nên người. Đó là các bạn học thân thương, cùng em học, cùng em chơi, cùng em lớn lên mỗi ngày. Đó là bác bảo vệ, cô lao công, cô đầu bế thân thiện, thường quan tâm hỏi han em mỗi lần gặp mặt. Tất cả với em, đều như là người thân trong gia đình bởi chính ngôi trường là mái nhà thứ hai của em mà.

Chắc chắn, dù sau này khi rời xa mái trường tiểu học thân thương, thì em vẫn sẽ nhớ mãi những kỉ niệm đẹp ở nơi này.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 15

Năm nay tôi đã học lớp 5! Đây là năm kết thúc quá trình tôi học ở Tiểu học, là năm tôi phải chia tay cô và các bạn cùng lớp. Ngày xa trường, trong tôi có rất nhiều cảm xúc.

5 năm học là thời gian khởi đầu cho quá trình học tập của đời người, với tôi cũng vậy. Nhưng 5 năm là khoảng thời gian để tôi nhớ từng gương mặt của thầy cô tôi, bạn bè tôi. Hiểu được tính cách của những người bạn thân thiết, biết cách nhường nhịn và yêu thương nhau. 5 năm cũng là khoảng thời gian để tôi ghi lại biết bao nhiêu kỷ niệm. Tôi không quên lần đi học muốn, không xin phép cô lại trốn vào lớp, không quên lần vì muốn điểm cao mà tranh nhau thước kẻ với bạn cùng bàn làm bạn ấy òa khóc và rồi tôi cũng khóc theo. Tôi cũng không quên được các bạn đến thăm khi tôi bị ốm… Biết bao nhiêu kỷ niệm kéo tôi lại khi tôi nghĩ tới việc phải xa ngôi trường này!

Ngày xa trường, cô chủ nhiệm dặn chúng tôi phải yêu thương, đoàn kết và luôn nhớ về nhau. Chúng tôi bồi hồi xúc động, có những giọt nước mắt đã rơi, có những bạn không kìm được cảm xúc òa lên nức nở. Bọn con trai chúng tôi thì nghẹn ngào nơi cổ họng nhưng đứa nào cũng mang trong mình lòng quyết tâm sẽ cố gắng để không phụ lòng mong đợi của cô.

Nghĩ đến việc phải chia tay, có lẽ ai cũng buồn như tôi vậy! Có bạn sẽ được gặp nhau ở ngôi trường mới, có bạn theo gia đình đi học xa, có bạn được học ở trường chuyên, bấy nhiêu đấy thôi, đủ để tôi luyến tiếc, đủ để tôi níu kéo tất cả, mong muốn mọi người không phải xa nhau, cũng mong muốn luôn nhận được sự chỉ bảo ân tình như người mẹ của cô chủ nhiệm.

Nhưng chia tay, cuối cùng chưa phải là mang lại nỗi buồn, mà chia tay để chúng tôi bước sang một môi trường học tập mới, chúng tôi còn gặp lại nhau và còn cùng nhau cố gắng. Chia tay, cũng chính là khi chúng tôi hoàn thành một cấp học. Và có lẽ sự chuyển cấp đem lại niềm vui cho bố mẹ, thầy cô. Nên đúng như cô chủ nhiệm nói: Các em phải vui lên, vì ngày mai các em còn cùng nhau đồng hành mà.

Sau biết bao cảm xúc, chúng tôi trở nên chững chạc hơn. Chưa khi nào tôi thấy tình thầy- trò, bạn bè lại tha thiết đến như vậy! Chúng tôi chia tay nhau hôm nay để cùng hướng đến một tương lai, để gần đến với ước mơ của mình. Vì vậy, tôi và các bạn quý trọng những tháng ngày được học tập cùng nhau và cũng sẽ quý trọng những khoảng thời gian phía trước.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 16

Cây phượng trên sân trường đã bắt đầu nở những chùm đỏ rực đầu tiên. Những chú ve cũng bắt đầu cất những tiếng gọi đầu mùa. Thế là một mùa hè nữa lại về, nhưng lại khác những mùa hè trước đỏ. Bởi đây là mùa hè của sự chia xa.

Mới ngày nào, em còn là cậu bé nhỏ tuổi chập chững đến trường ngày đầu tiên với bao bỡ ngỡ, ngập ngừng. Khi ấy, sân trường thật rộng lớn, vườn cây thật xa lạ, lớp học thật buồn chán. Thầy cô, bạn bè khi đó cũng toàn là những người xa lạ chưa từng nói chuyện với nhau. Ấy thế mà, thời gian thấm thoắt thoi đưa, năm năm trôi lướt qua nhanh đến mức tưởng như chỉ là một cái chớp mắt, đã khiến mọi thứ trở thành thân thuộc.

Em của ngày hôm nay đã là một học sinh lớp 5, trưởng thành hơn rất nhiều. Cả ngôi trường giờ đã như ngôi nhà thứ hai của em, chứa đựng biết bao là kỉ niệm. Chưa có chỗ nào ở trường là em chưa đi qua. Những thầy cô, bè bạn giờ đã trở thành người anh em, người cha người mẹ thân thiết. Biết bao kỉ niệm buồn vui đã được ghi lại cùng nhau trong suốt những năm tháng qua. Chúng lướt qua kí ước của em như một cuộn phim nay đã sắp đến hồi kết.

Em sẽ nhớ lắm những buổi sáng chạy vội cho kịp giờ vào lớp. Nhớ những lần kiểm tra căng thẳng, những giờ làm giải bài tập hóc búa. Nhớ những buổi sinh hoạt, lao động, đi chơi cùng tập thể lớp. Nhớ những lần cùng bạn thân ăn vụng trong giờ học, ngồi đọc truyện ở góc sân. Nhớ những hôm quên làm bài tập bị cô giáo phạt, những lần đến lớp mà quên mang khăn đỏ rồi bị phạt.

Những kỉ niệm ấy, em sẽ nhớ mãi và cất giữ trong ngăn tủ trái tim, quyết không để sót một điều nào. Dù chỉ một tháng nữa thôi, em sẽ rời khỏi đây để lên một chuyến tàu khác. Nhưng chắc chắn rằng, mái trường tiểu học yêu dấu này sẽ không bao giờ mờ phai trong tâm trí em.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 17

Còn nốt mấy tháng nữa là tôi phải xa mái trường cấp một thân yêu rồi, chẳng ai nhắc đến nhưng tại sao bỗng dưng cảnh tượng chia tay làm cho tôi buồn bã đến thế. Tôi không thể kìm nén được cảm xúc của mình khi nghĩ đến cảnh phải xa mái trường năm năm trời gắn bó, xa thầy cô thân yêu, xa bạn bè lên cấp hai mỗi đứa một lựa chọn, một trường khác nhau. Thế là không thể học cùng nhau nữa rồi.

Xa trường là xa thầy cô yêu dấu, những ngày tháng học hành mới thấy được những tình cảm mà thầy cô đã dành cho tôi. Cấp một là chặng đường học đầu tiên của mỗi con người, khi ấy là lúc chúng ta đang chập chững bước vào cuộc đời và điều cốt yếu là một người chỉ dẫn cho ta xác định hướng đi đúng hướng. Cấp một không chỉ là học đầu tiên mà còn là học làm người. chính vì thế những người lái đò là một hướng dẫn viên đưa ta đi đúng hướng để phát triển hoàn thành con người. Thầy cô dạy tôi luôn đem đến cho tôi những cảm xúc khác nhau, môi một thầy một cô đều có một tác phong để ta học tập. thầy cô không chỉ đem lại tri thức mà còn đem lại những bài học quý giá của cuộc sống này. Nghĩ đến khi phải chia tay những người cha người mẹ thứ hai của mình tôi thấy buồn vô hạn. Rồi mai này khi tôi đi học cấp hai tôi còn có thời gian để về trường thăm thầy cô nữa không, rồi khi lớn lên rồi thầy cô chuyển trường thì tôi biết làm sao đây. Nhớ nhất là những thầy cô chủ nhiệm, họ luôn là những người đưa cá nhân tôi và lớp đi lên phát triển. nếu phải xa thầy cô tôi như mất đi một phần nào đó trong cuộc sống dẫu biết rằng còn có nhiều thầy cô khác nhưng thầy cô nơi đây là những thầy cô đầu đời của cuộc đời mỗi con người vì thế tôi thấy luyến tiếc lắm khi chia tay.

Xa trường tôi nhớ bạn bè tôi nhiều lắm, những giờ học trên lớp với những cánh tay nhỏ nhắn phát biểu xây dựng bài, những lúc không hiểu bài nhờ người bạn của mình để giảng hộ. có câu nói “ học thầy không tày học bạn” thật không sai. Bạn không chỉ là chỗ để ta học tập mà còn để ta chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Khi buồn khi vui đều có thể chia sẻ với bạn của mình, những giờ ra chơi thật vui vẻ. chúng tôi hoặc ngồi bàn tán với nhau về những chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống những suy nghĩ ngây ngô những nụ cười hồn nhiên của chúng tôi như xóa tan đi tiết học mệt mỏi và bắt đầu với môn tiết học mới. Thế mà giờ đã phải chia tay nhìn mặt đứa nào cũng đáng yêu thế ngày thường có những lúc nói xấu nhau cãi cọ nhau thế nhưng sao giờ đây nhìn thấy ai trong lớp cũng yêu đến thế, không muốn rời đến thế. Cả cái cậu bạn ngày nào suốt ngày chê tôi,dọa sâu tôi, đùa tôi để cho cả lớp trêu đáng ghét như thế mà giờ đây khi sắp phải xa cậu ta tôi lại thấy không muốn đuổi đánh cậu ta nữa.

Xa trường tôi đâu chỉ nhớ con người mà tôi còn nhớ những đồ vật , cảnh vật của trường, nhớ từng tiết học, từng buổi sinh hoạt ngoại khóa, giờ chào cờ đầu tuần thứ hai, rồi buổi lao động của những đứa như tôi lấm lem, bê bết đất. tôi thẫn thờ một mình đi qua những hành lang đầy nắng đưa mắt nhìn lại từng vách tường góc lớp thân quen. Dãy nhà ba tầng cao vời vợi so với cái tầm nhìn của tôi, tôi biết mai này lớn lên còn rất nhiều thứ để còn lớn hơn dãy nhà này nữa và cuộc sống đến thời gian trôi đi sẽ để lại những kỉ niệm khó phai trong lòng người, và đây chính là cuộc chia tay đầu tiên diễn ra trong cuộc đời học sinh của tôi. Mấy dãy ghế đá ngoài sân kia là chỗ chúng tôi hay ngồi tán phét nói những chuyện trên trời dưới bể và nhận xét một cách vội vàng những hiện tượng ấy. cũng có khi là ngồi đợi bạn thân tan học ra về. đồng thời nó cũng là chỗ để cho chúng tôi ăn quà vặt trong giờ ra chơi. Nào là bim bim nào là kem, kẹo mút ôi những món quà vặt ấy chúng tôi phải xin mãi hay tích góp tiền mới có mà ăn. Những rặng cây cao rì rào trước gió. Tôi muốn ở lại đây với chúng chơi trên những bóng mát của chúng mãi thôi.

Tạm biệt nhé những kỉ niệm dấu yêu thời gian dần trôi đi và tôi sợ một ngày nào đó khi về lại mái trường này thầy cô dậy tôi sẽ không còn ở nơi đây nữa, những hàng cây kia liệu có còn đứng ở đó không. Về đến trường liệu rằng còn ai nhận ra tôi nữa. Ôi mái trường mến yêu này tôi yêu bạn đến mức không thể nào bước chân đi. Nhưng cuộc sống phát triển và tôi không thể nào tránh khỏi quy luật ấy.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 18

Em là một học sinh lớp 5 – nghĩa là chỉ vài tháng nữa thôi, em sẽ phải rời xa ngôi trường mà mình đã gắn bó suốt năm năm trời. Những cảm xúc bâng khuâng, những kỉ niệm tươi đẹp cùng ngôi trường chen nhau ùa về trong tâm trí em.

Còn nhớ, mới hôm nào em còn là một cậu bé nhỏ xíu, chập chững theo mẹ đến trường, tham dự lễ khai giảng. Lúc ấy, trường thật là lạ lẫm và to lớn quá. Đến mức em cứ nép mãi sau lưng mẹ chẳng dám nhìn ai. Nhưng rồi, chẳng mấy chốc, em nhanh chóng trở nên thân thuộc với ngôi nhà thứ hai của mình. Từ sân cỏ để đá bóng phía sau phòng học, đến vườn cây ăn quả, sân trường rộng rãi. Và còn cả phòng thư viện với vô vàn những câu chuyện hay, khu căng tin với đủ các món ăn vặt hấp dẫn. Tất cả dần dần trở nên quen thuộc với em đến mức có nhắm mắt vẫn đi đến được.

Nhưng đáng nhớ nhất, vẫn là những kỉ niệm cùng thầy cô và bè bạn. Đó là những buổi tập luyện văn nghệ muộn buổi tối cùng các bạn và cô giáo chủ nhiệm. Là những buổi thi đấu thể thao hết mình. Là những giờ ra chơi đá bóng hăng say cùng các bạn. Tất nhiên, là cả những giờ học tập miệt mài và hăng say nữa. Làm sao em có thể quên được những hôm nán lại để giải nốt bài toán khó với các bạn. Những buổi ôn luyện cuối kì căng thẳng đến quên cả uống nước. Những hôm chờ điểm thi hồi hộp vô cùng.

Những kỉ niệm và cảm xúc tuyệt vời ấy đều là ngôi trường thân yêu mang lại cho em. Mai sau, dù đi đến nơi đâu, em vẫn sẽ mãi nhớ về ngôi trường này, với những gì trân trọng nhất.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 19

Tiếng ve râm ran khắp sân trường báo hiệu một mùa hè đã đến. Có lẽ, mùa hè được các bạn học sinh yêu thích và mong chờ nhất vì đó là mùa học sinh được nghỉ ngơi sau một năm học đầy căng thẳng. Mùa hè năm nay cũng có hoa phượng đỏ, bằng lăng tím và cả tiếng ve kêu như mọi năm nhưng em lại cảm thấy luyến tiếc vì sắp phải rời xa mái trường Tiểu học yêu dấu này.

Nhớ ngày nào em còn bỡ ngỡ bước chân vào lớp 1 với sự run sợ khi xung quanh có rất nhiều người. Sáng hôm ấy, mẹ đưa em đến trường gặp cô giáo chủ nhiệm và ngồi đợi ở hàng ghế dành cho phụ huynh. Cảm giác không có mẹ bên cạnh khiến em òa khóc. Thấy vậy, cô Hiền chủ nhiệm liền đến dỗ dành và an ủi em rằng: “Đã có cô ở đây rồi, em đừng lo”. Nhờ sự vỗ về của cô mà em đã ngừng khóc và yên tâm hơn. Đó là kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học mà em không bao giờ quên được.

Mới đó mà đã đến mùa hè cuối cùng ở trường Tiểu học rồi. Năm năm trôi qua là năm năm chúng em lớn lên dưới sự dạy dỗ, chỉ bảo của các thầy cô. Cô Hiền như người mẹ hiền theo sát chúng em từ năm lớp 1 đến năm lớp 5. Cô nhiệt tình trong giảng dạy và luôn quan tâm đến học sinh của mình. Chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm với cô. Còn nhớ hôm sinh nhật cô, cả lớp đã dành tặng cô bài hát “Happy birthday” khiến cô vô cùng xúc động.

Nhớ về mái trường Tiểu học, chúng em không chỉ nhớ về cô giáo chủ nhiệm tâm huyết với nghề mà còn nhớ về thầy Hải dạy Mĩ thuật rất vui tính, nhớ về cô Hòa dạy m nhạc với giọng hát vô cùng ấm áp và nhớ về các thầy cô khác trong trường. Nhớ về nơi đây là nhớ về bác bảo vệ điềm đạm, cô lao công cần mẫn. Nhớ cả đám bạn bè hay chơi trò nhảy dây, trốn tìm. Nhớ những lần các bạn đuổi nhau chạy khắp cả sân trường, nhớ những cuộc nói chuyện ngoài hành lang lớp học hay những giờ ra chơi đi nhặt cánh phượng rơi xếp thành hình con bướm. Tất cả những điều đó giờ đây chỉ còn là kỉ niệm – kỉ niệm khó phai mờ trong cuộc đời học sinh.

Mới ngày nào em còn cảm thấy ngôi trường này xa lạ với ba dãy nhà hai tầng quét vôi màu vàng vậy mà giờ đây lại cảm thấy vô cùng thân thuộc. Các thầy cô ở đây rất thân thiện, bạn bè luôn đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau như một gia đình. Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, em phải tạm biệt ngôi trường thân yêu này rồi. Sẽ nhớ biết mấy những buổi học có giọng nói ấm áp của cô Hiền chủ nhiệm. Sẽ nhớ biết mấy những cuộc thi văn nghệ, thể thao do nhà trường tổ chức. Dưới mái trường này, các thầy cô đã dạy cho chúng em những bài học về sự lễ phép, sự biết ơn,…

Em xin gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến những người cha, người mẹ thứ hai của em vì đã luôn hết lòng dạy dỗ chúng em. Dù sắp phải tạm biệt ngôi trường này để lên cấp Trung học cơ sở nhưng em sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm đã có với thầy cô và bạn bè ở nơi đây!

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 20

Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Với tôi thì lần đầu tiên tôi đến với mái trường tiểu học là một kỉ niệm đẹp nhất. Bao niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.

Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái, theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh. Trong những năm trước, tôi vẫn là một đứa bé quấn quanh chân mẹ. Giờ đây mái trường quá đỗi xa lạ với những hàng cây, ghế đá,.. xa xa những bậc phụ huynh cùng bè bạn đang đứng khắp sân.

Năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp một – một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng…Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất cả đều dập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng, bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.

Chúng tôi, các em lớp 1 cũng như anh chị lớp lớn hơn được phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn chung xóm. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” – Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về hình ảnh người mẹ hiền hiện vẫn còn đang đứng ngoài cổng. Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hiền lành, mái tóc đen dài.. Chính hình ảnh có của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lời đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp một. Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này..

Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ đồng phục áo trắng tinh cùng váy xanh, tôi ra dáng là một học sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi hòa nhập vào một môi trường mới.

Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học – Trường Tiểu học Trần Quang Diệu, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.

Với bao nhiêu điều suy nghĩ trong tôi, có cả niềm vui xen lẫn niềm kiêu hãnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường tiểu học chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ …

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 21

Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, mới ngày nào đó em còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ đi dự lễ khai giảng năm học mới hồi lớp 1; vậy mà giờ đây em sắp phải nói lời tạm biệt mới mái trường này rồi.

Năm năm trôi qua, rất nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn với bạn bè, thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm được bước chân của thời gian đang trôi, và sợ rằng đến một ngày nào đó chúng em không còn được học ở đây nữa, không được nghe tiếng cô giảng bài, không được nghịch mấy trò mà chỉ có học sinh tiểu học mới làm nữa.

Khi tiếng ve sắp kêu, mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm một góc là lúc chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường ấy, em sẽ bước sang một môi trường học tập mới. Nhưng em không nỡ chia tay, không nỡ xa mọi thứ, vì nó đã quá gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.

Mọi thứ kỉ niệm cứ chực trào ra không thể kìm nén được. Em nhớ cách đây 5 năm, cũng vào mùa thu, bạn nào cũng bỡ ngỡ, nhút nhát, khúm núm ngồi một góc lắng nghe tiếng cô giáo hiệu trưởng phát biểu lễ khai giảng. Khi ấy chúng em bước vào lớp 1, và khi ấy, mọi thứ quá xa lạ. Còn bây giờ, khi tất cả đã trở nên thân thiết là lúc chúng em không thể ở lại đây được nữa.

Em sẽ rất nhớ những lần trốn học đi chơi bị cô giáo phạt đứng góc bảng bê chậu nước to đùng. Nhớ những khoảnh khắc cùng lũ bạn leo lên cây phượng hái hoa cho các bạn gái. Nhớ tiếng cô giáo giảng bài còn văng vẳng đâu đây nhưng ngày mai em không còn được nghe nữa. Nhớ những mùa hè trước đây, chia tay còn gặp lại nhau nơi đây. Nhưng sau mùa hè này chúng em có thể sẽ gặp lại nhau nhưng là một nơi khác, một môi trường học tập khác.

Có lẽ bạn nào cũng có cùng tâm trạng với em trước khi sắp phải nói lời tạm biệt đối với nơi này. Sang môi trường mới, em sẽ phải cố gắng rất nhiều, học tập nhiều hơn nữa. Có cơ hội em sẽ trở lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em rất nhiều kiến thức, cho em hiểu thế nào là tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ luôn khắc ghi những kỉ niệm êm đẹp đó. Mãi nhớ.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 22

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 23

Thời gian thấm thoắt thoi đưa. Thế là đã 5 năm rồi. Con vẫn nhớ như in, cũng những ngày hè như thế này, lần đầu tiên con được mẹ đưa đến trường Tiểu học…….., vào lớp học dành cho những học sinh vừa tốt nghiệp mẫu giáo. Con đã ấn tượng ngay với sân trường rộng và thư viện thật nhiều sách. Chúng con rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của các thầy các cô làm cho con cảm thấy gần gũi, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng con qua từng khó khăn, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng con, uốn từng nét chữ nắn nót đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng con bị điểm kém, những lần chúng con nô đùa, nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng con cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không chỉ là kiến thức, mà là sự tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu. Những giải thưởng và những thành tích mà chúng con đạt được, trên hết là công sức, là tấm lòng của các thầy các cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng con đã có một hành trang kiến thức, tự tin bước tiếp chặng đường dài. Chúng con trân trọng cảm ơn và tri ân các thầy các cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, con đều muốn níu giữ. Năm năm học, mái trường…….. đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng con đã có biết bao kỉ niệm ở nơi đây.

Thầy cô ơi! Chúng con phải xa thầy cô thật sao? Hành trang của chúng con khi bước vào trường cấp hai và trên những chặng đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của các thầy cô giáo. Chúng con sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, nhớ giọng nói trìu mến của cô. Chúng con sẽ nhớ lắm bóng dáng thầy cô trên bục giảng. Chúng con quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng con quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô… Chúng con nhớ lắm, không thể nào quên…

Các bạn học sinh ơi! Có bao điều mới lạ và thú vị vẫn đang chờ chúng mình ở phía trước. Nhưng chúng mình sẽ luôn có trong tim hình ảnh thân thương của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên của quãng đời học sinh ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn yêu quý, phải không các bạn?

Chúng con cũng xin gửi lời tri ân tới các bậc phụ huynh, bằng yêu thương và tin tưởng, đã dành cho chúng con những gì tốt đẹp nhất!

Khi hoa phượng nở
Ve kêu râm ran
Tiếng trống vang lên
Năm học kết thúc.
Ngày đầu vào lớp
Lạ lẫm, ngỡ ngàng
Giờ lại xốn xang
Xa thầy, xa bạn.
Khi vào trường mới
Con sẽ không quên
Những bài toán hay
Những con chữ đẹp
Nhớ mãi dáng thầy
Nhớ mãi lời cô
Bao kỷ niệm đẹp
Một thời ấu thơ!

Con kính chúc các thầy cô ở lại mạnh khỏe, vững tay chèo lái con thuyền đến những bến bờ tri thức, chúc các em học sinh khối 1, 2, 3, 4 chăm ngoan, học giỏi, làm rạng danh ngôi trường mang tên nhà bác học hiền tài.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 24

Mái trường Tiểu học Cẩm Trung – Ngôi nhà thứ hai của tôi. Nơi đây đã lưu lại trong tôi những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc đời mình. Chính trong ngôi nhà này Ban giám hiệu nhà trường là cha mẹ, bạn bè đồng nghiệp là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai.

Suốt những năm tháng giảng dạy tại một ngôi trường nào đó, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo mà mình trân quý nhất. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dậy từ những khó khăn hay đơn giản là cách giảng giải, góp ý sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt bốn năm giảng dạy tại trường Tiểu học Cẩm Trung, người tôi nhớ nhất đó chính là Cô giáo Trần Thị Văn – Hiệu trưởng trường Tiểu học Cẩm Trung. Ngày mới về trường với bao bỡ ngỡ, người đầu tiên tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ điềm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận quyết định mới chuyển đến mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như người trong một nhà – Một hội đồng giáo viên. Cô biết và hiểu được tâm lý của những người giáo viên đến nhận công tác tại một ngôi trường mới. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ được phép trong khuôn khổ cho phép của người làm nghề dạy học, đứng trên bục giảng. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong con người cô. Cô nghiêm khắc! Vì những lỗi lầm mà đáng lẽ một người giáo viên có trình độ, hiểu biết không nên vấp phải. Đó là chuyện trên lớp, trong hội họp, trong Hội đồng nhà trường. Còn trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối diện với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến đầu tiên là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Dường như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách giải quyết hay đơn giản chỉ là lời động viên của cô luôn đem lại kết quả không tưởng. Khó khăn không còn là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối diện. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, bằng phẳng mà nó có rất nhiều ngã rẽ.

Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những mảnh đời bất hạnh. Biết cảm thông với những học sinh khó khăn, kém may mắn trong cuộc sống. Biết trân trọng những điều quý giá qua từng trang sách, từng bài văn và ngay cả từng bài viết, bài làm của học sinh tại lớp.

Tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn vì không chỉ là giáo viên, đồng nghiệp của cô hiện tại mà còn được là học sinh của cô trong suốt những năm tháng là học sinh Tiểu học ở trường làng. Có lẽ cô là báu vật vô giá mà những đám học sinh lớp tôi hồi đó được nhận. Những tháng ngày rời xa ngôi trường Tiểu học năm ấy tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô và bên lớp 2, 3, 4 trường Tiểu học Cẩm Sơn. Không chỉ có cô mà tất cả thầy cô của chúng tôi ngày ấy, họ đều tạo nên những điều đẹp nhất làm nên tuổi thơ, tuổi học trò đáng nhớ của tôi.

Cho đến hôm nay, sau gần 30 năm trở lại với ngôi trường quê nhà. Tôi lại may mắn gặp lại cô, không phải là đứa học trò năm xưa nữa mà là nhân viên của cô. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy cô vẫn từng nói: Nghề giáo viên vất vả, khó khăn nhưng ấm áp tình người em ạ. Đúng vậy cô nhỉ. Giờ đây em đã đủ lớn khôn để hiểu ra rằng ngày mai của em có được như hôm nay cũng chính là nhờ sự bắt đầu những người thầy, người cô như Trần Thị Văn của em đó.

Tôi luôn gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới cô, người luôn hết lòng vì học sinh của mình bằng tình cảm trọn vẹn nhất.. Tôi sẽ mãi nhớ về cô như một bến đỗ bình an, một điểm tựa tinh thần vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy gian nan và thử thách. Noi gương cô, Tôi thầm hứa với bản thân mình phải luôn vững tay chèo lái những chuyến đò tri thức sang sông.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 25

Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.

Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các bạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.

Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.

Viết về Kỉ niệm về mái trường Tiểu học – Mẫu 26

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đặng Văn Bất yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở Linh Đông, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Mai. Cô Mai là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.
Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hòa mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.
Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1, 2, 3, 4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

./.

Với 5 năm gắn bó với mái trường tiểu học chắc hẳn mỗi em học sinh đều có những cảm xúc yêu thương, luyến tiếc, không nỡ rời xa. Bài văn Kỉ niệm về mái trường Tiểu học chính là cơ hội để các em bộc lộ những tình cảm, cảm xúc đặc biệt của mình khi phải chia xa mái trườn.

Với 26 bài văn mẫu nói về cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường Tiểu học trên đây, hy vọng sẽ giúp các em chuẩn bị cho bài tập làm văn sắp tới đạt kết quả cao. Thầy cô chúc các em học tập thật tốt và đạt được nhiều kết quả ngoài mong đợi.

Bản quyền bài viết thuộc Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá. Mọi hành vi sao chép đều là gian lận!
Nguồn chia sẻ: https://tmdl.edu.vn https://tmdl.edu.vn/ki-niem-ve-mai-truong-tieu-hoc-hay-nhat/

Trang chủ: tmdl.edu.vn
Danh mục bài: Giáo dục

Lương Sinh

Lương Sinh là một tác giả đầy nhiệt huyết trong lĩnh vực giáo dục, ngoại ngữ và kiến thức. Với hơn 10 năm kinh nghiệm làm việc trong ngành, cô đã tích lũy được rất nhiều kiến thức và kỹ năng quan trọng. Với tình yêu với ngôn ngữ và mong muốn chia sẻ kiến thức, Lương Sinh đã quyết định sáng lập blog tmdl.edu.vn. Trang web này không chỉ là nơi chia sẻ những kinh nghiệm và kiến thức cá nhân của cô, mà còn là một nguồn thông tin hữu ích cho những người quan tâm đến giáo dục, kiến thức và ngoại ngữ. Đặc biệt là tiếng Anh và tiếng Trung Quốc.
Back to top button