Phân tích tác phẩmPhân tích tác phẩm văn học lớp 12

Phân tích và Cảm nhận về người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện

Phân tích và Cảm nhận về người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện. Hãy cùng Trường Trung Cấp Nghề Thương Mại Du Lịch Thanh Hoá tìm hiểu phân tích ở bài viết dưới đây nhé. Mời các bạn theo dõi.

→ Tham khảo: Tổng hợp những bài văn mẫu phân tích người lái đò sông Đà hay nhất

Phân tích và Cảm nhận về hình tượng người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện
Phân tích và Cảm nhận về hình tượng người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện

Hướng dẫn cảm nhận về hình tượng người đàn bà hàng chài ở tòa an huyện

Dưới đây là Hướng dẫn cảm nhận về hình tượng người đàn bà hàng chài ở tòa an huyện Đầy đủ chi tiết giúp bạn làm bài tốt hơn :

Lý do hẹn hò

  • Thẩm phán Đẩu mời nàng về giải quyết chuyện gia đình.

Cốt truyện

  • Mặc dù bị đánh đập, hành hạ thường xuyên nhưng người đàn bà đánh cá vẫn đồng ý ở với chồng.

Lý do ngư dân không chịu bỏ chồng:

  • Người đàn ông là trụ cột của gia đình.
  • Tạo trẻ em
  • Có khi vợ chồng chung sống không hòa thuận.

Thay đổi thái độ, lời nói và cách xưng hô của người đánh cá:

  • Địa chỉ: con trai – quý tộc với chị – chú
  • Thái độ từ sợ hãi, van xin đến lời lẽ gay gắt.

→ Người phụ nữ không phải là vô lý, ngược lại là người biết sống, suy nghĩ nhanh nhẹn, giàu lý trí và đức hi sinh, sống không chỉ cho mình mà còn vì con. đứa trẻ

Một người phụ nữ nói với chồng:

  • Một người đàn ông cục cằn nhưng tốt bụng, không bao giờ đánh vợ.
  • Cuộc sống nghèo khó, ngày càng thiếu thốn, đàn bà sinh đẻ nhiều, đò ngang nên chồng không trung thực.

→ Theo tôi, sự tàn nhẫn của chồng tôi chỉ đơn giản là sản phẩm của nghèo đói và lòng tham

Sự khác biệt trong cách nhìn của vợ chồng Phùng, Dậu, Phan:

  • Phùng, Đẩu, Phàn: chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
  • Người phụ nữ: Ngoài vẻ bề ngoài, cô ấy còn nhận thức được bản chất bên trong và nguyên nhân của sự ngược đãi,
    sự tàn nhẫn của chồng

Người đàn bà hàng chài ở tòa an huyện dàn ý

Người đàn bà hàng chài ở tòa an huyện dàn ý và sơ đồ tư duy giúp các em học sinh nhanh chóng nắm vững các ý lớn, ý nhỏ, ý lớn, ý nhỏ định phát triển trong bài để tránh các tình huống xảy ra. Ý tưởng trùng lặp, thiếu ý tưởng.

A. Mở bài:

  • Giới thiệu khái quát về tác giả Nguyễn Minh Châu, tác phẩm Chiếc thuyền ngoài xa và dẫn dắt vào nhân vật người đàn bà hàng chài.

B. Thân bài:

Phân tích về ngoại hình

  • Xấu xí, thân hình cao lớn, thô kệch
  • Mụ rỗ mặt, khuôn mặt mệt mỏi, buồn ngủ

Cảnh ngộ của người đàn bà hàng chài

  • Bất hạnh vì ngoại hình xấu xí
  • Cuộc sống sau khi có gia đình luôn thiếu thốn về vật chất, tủi nhục về tinh thần
  • Thường xuyên phải chịu những trận đòn của chồng “ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng”.

Phẩm chất của người đàn bà hàng chài

Là người mẹ có tình yêu thương con vô bờ:

  • Xin chồng mang mình lên bờ để đánh → Tránh những tổn thương về tinh thần cho các con.
  • Gửi thằng Phác lên bờ sống với ông ngoại.
  • Không chịu bỏ chồng vì muốn các con có một gia đình có bố có mẹ.

Là người vợ có tình yêu dành cho chồng vô cùng sâu sắc:

  • Thấu hiểu tâm tính của người chồng: Vốn hiền lành chăm chỉ, vì khổ quá mà sinh bạo tàn.
  • Chấp nhận những trận đòn roi tàn nhẫn để giúp chồng giải tỏa những áp lực của cuộc sống.

Người đàn bà từng trải, thấu hiểu lẽ đời:

  • Hiểu được ý tốt và suy nghĩ của Phùng và Đẩu.
  • Hiểu được cuộc sống trên biển không thể thiếu đi vai trò của người đàn ông.

Là người đàn bà rất giàu đức hy sinh: Chấp nhận những đau đớn về thể xác để bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Hướng dẫn sơ đồ tư duy phân tích người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện

Người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện  là nhân vật trung tâm của tác phẩm, còn là một ‘con tàu xa xôi’, bà giản dị và có tình yêu thương con vô bờ bến, luôn mang trong mình nỗi đau và sự thấu hiểu sâu sắc. lẽ sống.

Hướng dẫn sơ đồ tư duy phân tích người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện
Hướng dẫn sơ đồ tư duy phân tích người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện

Phân tích người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện

Truyện “Con tàu ngoài xa” mang đậm phong cách tự sự. Triết lý của Nguyễn Minh Châu rất tiêu biểu cho cách tiếp cận cuộc sống của người nghệ sĩ theo quan điểm trần tục trong giai đoạn thứ hai của sáng tạo. Truyện ra đời trong bối cảnh đất nước ta đang từng bước đổi mới, đời sống kinh tế còn nhiều mặt trái, nảy sinh nhiều vấn đề khiến ta trăn trở. Truyện ngắn này được in lần đầu trong tuyển tập Bến quê (1985) và sau đó được tác giả dùng làm tên chung cho tập truyện ngắn in năm 1987.

Nhân vật người đàn bà hàng chài trong tác phẩm là tâm điểm của câu chuyện về Pung. Nhân vật này xuất hiện chủ yếu trong Khám phá thứ hai về Thuyền đánh cá của Feng, cũng như trong câu chuyện cuộc đời của chính anh ta do Tòa án quận kể lại. Như vậy, cuộc đời, số phận, nhân vật, hoàn cảnh của bà đã mang đến những xúc cảm và trăn trở mãnh liệt không chỉ cho người viết mà còn cho người đọc.

Người phụ nữ có ngoại hình xấu xí, ngốc nghếch và là “một cô gái xấu xí nhưng sớm mắc bệnh đậu mùa”. Người đàn bà đánh cá trong truyện ngắn này không có nhan sắc “thiên tài”, lại xấu xí, mặt lõm càng khó nhìn ở tuổi 40.

Bên cạnh một số phận bất hạnh: Trong câu chuyện cuộc đời, cô rất thấu hiểu nỗi bất hạnh của chính mình. “Cũng do hên xui nên người ngoài đường không ai lấy. Hãy mua đầm hay đến nhà mua mồi hoặc giăng lưới.”

Đồng thời, nghệ sĩ miêu tả sinh động cuộc sống vất vả của người phụ nữ làng chài. Tính cách: Người phụ nữ cam chịu, nhẫn nại. Hành động và lời nói của người chồng: “Anh ta dùng thắt lưng đánh người phụ nữ từ phía sau và nhổ nước bọt tức giận, ông già đánh khi anh ta đang thở hổn hển, và nghiến răng theo từng cú đánh. Anh ta lại chửi bới với tiếng rên rỉ đau đớn:” Bạn sẽ chết vì anh ta. Tất cả chúng ta hãy chết vì anh ấy. “

Trước hành vi hết sức dã man của chồng, người đánh cá không hề la hét, không đánh nhau cũng không cố gắng bỏ chạy. Một người phụ nữ tự hào về chính mình. Chồng đánh cô như vậy nhưng cô không khóc. Tuy nhiên, chỉ sau khi biết được hành vi bừa bãi của chồng, chị Phác và một người lạ (nghệ sĩ Phùng) mới biết, chị mới cảm thấy đau đớn, xót xa, tủi hổ và tủi nhục. Trong nhiều trường hợp, cơn đau của đòn roi không thể khiến một người khóc. Đây là trường hợp của những người câu cá. Nước mắt chỉ chảy khi chứng kiến ​​cảnh đứa con thân yêu của mình bị chồng đánh, và chỉ khi có người lạ chứng kiến.

Một người phụ nữ vị tha, sống rất sâu sắc, hiểu lẽ ​​đời, hiểu chồng, thương con hết mực và rất giàu đức hy sinh. Khi được mời lên tòa án huyện để giải quyết chuyện gia đình, bà hoảng sợ tìm một chỗ ngồi bên kia đường. Nữ nghệ sĩ giải thích rằng đây không phải là lần đầu tiên người phụ nữ xuất hiện trước công chúng, nhưng nỗi sợ hãi khó xử ấy vẫn ám ảnh cô đến sợ hãi và xấu hổ, ngay cả khi cô đứng trong sân bể. Tôi không thấy gì cả. Cô ấy cảm thấy sợ khi đến một nơi xa lạ. Chị ngồi tựa vào mép ghế với tư thế ngồi rất kém và bị động, cố ngồi tựa lưng và như bênh vực mình mặc cho chị Dậu rất ân cần, chia sẻ và thông cảm.

Nguyễn Minh Châu đã từng nhấn mạnh đến những thay đổi trong ngôn ngữ và thái độ của ngư dân. Lúc đầu, khi gặp Thẩm phán Dow, anh ta tự gọi mình là ‘con trai’, và đã có lúc anh ta cầu xin anh ta, “Tôi cúi đầu trước anh.” . Nhưng khi Phong vừa xuất hiện và cúi đầu, người đánh cá lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước. “Ân…… Ngươi có lòng tốt, nhưng là không phải thương nhân… Vậy ngươi không phải… Người làm việc chăm chỉ?”

Vẻ ngoài bẽ bàng, sợ hãi, cử chỉ khác nhau, ngôn ngữ khác nhau khiến Đẩu và Phùng hết sức ngạc nhiên. Những người đi câu khác không đơn giản như Đẩu và Phùng nghĩ. Do đó, việc đánh bắt trên bè nổi không thể thực hiện được nếu không có sức người và sức của. Để mưu sinh cho cả gia đình, chúng tôi phải cùng nhau nuôi một đàn lợn từ 10 con trở lên. Hoàn cảnh của người phụ nữ đánh cá cũng giống như nhiều ngư dân khác, trừ khi cô ấy nói, “Tôi đã có thể mua một chiếc thuyền lớn hơn nếu tôi có ít hơn”.

Cảm nhận về hình tượng người đàn bà hàng chài ở tòa an huyện

Nguyễn Minh Châu là cây bút văn học tiêu biểu của Việt Nam thời chống Mỹ, đồng thời là người “mở đường ưu tú, tài hoa” (Nguyên Ngọc) cho công cuộc đổi mới văn học. tìm kiếm. Ni Culin nhận xét “Những nhân vật của Nguyễn Minh Châu trước năm 1980 đã được Nguyễn Minh Châu gột rửa và ẩn chứa trong bầu không khí vô trùng”. Chúng ta có thể nhận thấy điều này từ nhân vật Nguyệt trong “Trăng sáng”. Ở chặng tiếp theo, truyện Chiếc thuyền ngoài xa mang nhiều cảm hứng trần thế hơn, triết lý nhân sinh hơn. Nhưng tầm nhìn sáng tác của ông về việc “cố gắng tìm kiếm những viên ngọc ẩn giấu trong tâm hồn con người bao la” vẫn không hề thay đổi. Nhân vật chính của tình huống nghịch lí của truyện ngắn “Ô-ba-ma làm Além” là một người đánh cá. Tác giả bộc lộ bản thân từ nhân vật này và đưa ra những thông điệp về nghệ thuật và cuộc sống.

Khi đọc “Chiếc thuyền ngoài xa”, chúng ta thấy nhân vật người đánh cá mà tác giả thể hiện là một phụ nữ trạc 40 tuổi. Và khi nhắc đến nhân vật này, Nguyễn Minh Châu không gọi anh ta bằng một cái tên cụ thể là ai. không có gì, mà vô tình được gọi: “mẹ”, “ngư ông”… Không phải ngẫu nhiên mà tác giả không đặt tên cho nhân vật của mình, mà là một dụng ý nghệ thuật sâu sắc: ông muốn nhấn mạnh rằng đây chỉ là một. vô số phụ nữ đau khổ, bất hạnh, cần được cảm thông, chia sẻ.

Người đàn bà đánh cá có thân hình của một người phụ nữ miền biển quen thuộc, với những nét thô ráp, vết sẹo, gương mặt xanh xao, buồn ngủ, mệt mỏi sau một đêm dài đi kéo “lưới”. Đây có lẽ là hình ảnh nói lên gánh nặng của cuộc đời đầy sóng gió. ở biển anh đã lấy đi mọi thứ của anh: sức sống, sự vui vẻ và tràn đầy sức sống. Vẻ đẹp thảm hại còn thể hiện rõ qua chi tiết, đó là phần lưng áo đã bạc màu, rách tả tơi, nửa thân dưới ướt sũng. nó còn được thể hiện ở hình thức: “ngại, xấu hổ”, “tìm một góc mà ngồi” khi ra tòa. Thậm chí, khi đã trở thành phu nhân, chị Dậu phải mời lần thứ hai thì chị mới “ngồi mép ghế thu mình lại”. Có thể đó là một sự xuất hiện của con người. Người nghèo luôn thấy sự tồn tại của mình trên cuộc đời này là vô lý, luôn cảm thấy tội lỗi, coi thường bản thân, do đó muốn giảm thiểu sự bối rối và phiền toái mà mình có thể gây ra cho mọi người. vòng quanh.

Nguyễn Minh Châu không chỉ đi sâu vào ngoại hình nhân vật mà còn đi sâu vào mạch ngầm hiện thực về số phận bất hạnh của người đàn bà hàng chài, ngòi bút chứa chan tinh thần nhân văn. Trong nỗi bất hạnh do người phụ nữ và người đọc mang lại, ấn tượng lớn nhất là thái độ phục. Khi lái xe qua nhà kho bị hư hỏng trước khi tiếp cận chiếc xe, người phụ nữ “dừng lại nhìn ra ngoài … rồi đưa tay lên gãi hoặc vuốt tóc, nhưng sau đó nhìn vào chân, bạn có thể thấy đó là một nơi rất quen thuộc. Một sự quen thuộc đáng sợ đối với chị từ thói đánh đập của chồng: nhẹ thì ba ngày, nặng thì năm ngày … Như một tên tội phạm đang chờ hình phạt không thể tránh khỏi, đôi mắt gục xuống đôi chân mỏi nhừ. Đó là thái độ của một người làm tròn bổn phận một cách kiên nhẫn, không phàn nàn, không oán hận, không kiềm chế.

Người đánh cá không chỉ bị hành hạ về thể xác, kiệt sức sau một đêm kéo lưới, chịu đựng nỗi đau bị chồng đánh đập dã man mà còn bị tra tấn dã man. về nỗi đau tình cảm, sự non nớt và nỗi sợ hãi của những đứa trẻ bị tổn thương khi chứng kiến ​​mặt tối của cuộc đời. Hãy miêu tả hình ảnh người mẹ vừa khóc vừa phải “vỗ tay nhiều lần để con mình không phạm tội trái đạo đức”. Nguyễn Minh Châu bày tỏ nỗi xót xa trước nỗi đau khổ tột cùng của người đánh cá. Nhưng anh vẫn mang gánh nặng cơm ăn áo mặc, cuộc sống nghèo khó bị đẩy vào vòng quay khốn khó. Trước năm 1975, mỗi khi biển động, cả gia đình đều ăn món xương rồng luộc chấm muối. Khi cuộc cách mạng trong cuộc sống giảm bớt đói nghèo, nhưng mối bận tâm về thực phẩm vẫn tiếp tục.

Nguyễn Minh Châu, từ thân phận của một cô gái đánh cá, muốn gợi cho người đọc những trăn trở: Cuộc chiến chống đói nghèo, tăm tối, tàn bạo còn ghê gớm và bền bỉ hơn cuộc chiến chống giặc ngoại xâm. Và trừ khi thoát khỏi đói nghèo, còn không thì con người sẽ còn phải sống chung với cái xấu, cái ác. Chúng ta đã đổ xương máu bao nhiêu năm để giành được độc lập, tự do trong cuộc đấu tranh giành quyền sống của cả dân tộc. Nhưng chúng ta sẽ tiếp tục làm gì trong cuộc đấu tranh giành quyền sống của mỗi con người, cung cấp cơm ăn, áo mặc và ánh sáng văn hóa cho thấy còn rất nhiều người đang sống trong cảnh nghèo đói. Bẩn thỉu.

Nếu đã từng yêu thích nhân vật nữ trong tác phẩm của Nguyễn Minh Châu, sẽ không ở đâu yếu tố “nữ cường” thăng hoa một cách đẹp đẽ như ở người đàn bà rách rưới này. Vẻ đẹp tiềm ẩn mà người đọc cảm nhận được trên hết ở người đàn bà hàng chài là vẻ đẹp của sự từng trải. Đẩu và Phùng trở thành những kẻ nông nổi, nông nổi khi trò chuyện với một người đàn bà đánh cá thôn quê, ít học nhưng hiểu ra lẽ đời. Đẩu và Phùng coi người chồng độc ác là kẻ độc ác nhất, còn người đàn bà hàng chài đã giúp họ hiểu sâu thẳm cuộc đời. Chị kể: Chồng chị vốn là người con trai tốt bụng, cục cằn nhưng lại sa vào vòng luẩn quẩn, bế tắc và trở nên biến thái, thô lỗ. Đó là một cái nhìn sâu sắc, một sự hiểu biết về chân lý của cuộc sống. Anh ta chỉ mặt Đẩu và Phùng thiếu thật: “Lòng các anh không phải là thương nhân… nên không hiểu được đức tính của người thợ”. Người đàn bà đánh cá đã chỉ ra một sự thật cay đắng: Họ cần một người chèo chống bão táp, dù dã man và man rợ đến đâu. Như vậy, cô đã cho Phùng và Đẩu thấy được thử thách kép của cuộc mưu sinh trên biển đối với những người phụ nữ luôn thiếu thốn và ẩn chứa nhiều nguy hiểm, đe dọa. Nữ ngư dân cũng gây chú ý về những bất cập trong hoạt động của Đảng và chính quyền cách mạng. Bà cho biết, từ cách mạng cách mạng đã cho đất đai nhưng không có ai sinh sống ở đó vì họ không thể bỏ nghề vì sự tồn tại của họ gắn liền với nghề. Tiếng thở dài của chị Dậu, câu hỏi đầy lo lắng và tò mò của Phùng, sự tuyệt vọng của họ khi cả hai nhận ra rằng những giải pháp xuất phát từ lòng tốt và mục đích tốt đẹp của họ là viển vông. Những điều này đã tạo nên một sự so sánh với người ngư dân từng trải, hiểu đời, hiểu người, hiểu cái có thể và cái không thể. Chiều sâu của nó làm người đọc mê mẩn nhưng cũng làm đau đáu một kiếp người.

Người đánh cá chấp nhận sự đánh đập dã man của chồng vì anh ta ngu ngốc. Chẳng tội gì với chồng, chị không chỉ cần một người đàn ông trên thuyền mà còn phải chịu đựng việc bị đánh đập như một cách để giúp chồng vơi đi nỗi u uất, nỗi buồn chất chứa trong lòng. người đánh giày. quả tim. Đó là hành vi của một người hiểu rõ bổn phận và nghĩa vụ của mình và cố gắng hoàn thành chúng, nghĩa vụ và nghĩa vụ của người đó là không hợp lý. Bên cạnh việc thấu hiểu nỗi khổ của chồng, người ngư dân còn mang nỗi mặc cảm “ước gì mình đẻ ra”, “ước gì mua được chiếc thuyền to hơn”. Đẩu và Phùng tuy ngạc nhiên và khó chịu trước sự phục tùng, nhẫn nhịn của chồng, nhưng họ càng ngạc nhiên về tấm lòng nhân hậu, bao dung của con người khi nhận ra lý do của thái độ này. người đánh cá.

Làm mẹ được chị em quan niệm sâu sắc như một thiên chức của người phụ nữ “chúng tôi là những người phụ nữ, những người lái đò, phải sống vì con chứ không phải sống cho mình”. Chính tình yêu thương con quá lớn đã khiến cô phải chịu đựng sự bạc bẽo của chồng, vì cô muốn có một người đàn ông khỏe mạnh, có thể lo cho mình để nuôi dạy các con nên người. Cũng sợ gia đình bạo hành, nhờ chồng đưa lên bờ đánh đập, sợ con làm điều dại dột với cha, người đàn ông đánh cá đành cắn răng đưa đứa con trai yêu quý của mình vào bờ. Tôi thích xuống trần gian để sống với ông tôi. Ở người phụ nữ trầm lặng ấy, “bề dày thấu hiểu lẽ ​​sống bên cạnh nỗi đau cũng như tình yêu thương của đứa con dường như không bao giờ ló dạng”. Khi chứng kiến ​​cảnh tượng tàn bạo đó, người phụ nữ “khóc thét” gọi con rồi “chắp tay lạy tạ”, sợ hãi con mình, người vô tội và phẫn nộ ôm chầm lấy con trong bóng tối. hành động ngu ngốc. Khóc thương con, khóc lòng mẹ đau đớn, tủi hổ. Anh đau vì anh đã làm tổn thương con trai mình, đó là lý do tại sao anh bị thương. Trong những giây phút giao hòa trên thuyền, “gương mặt xám xịt chợt sáng lên như một nụ cười”. Đây là ánh sáng của tình mẹ, là vẻ đẹp của nó, mọi niềm vui và nỗi buồn của nó đều xuất phát từ “khi tôi hạnh phúc nhất, khi tôi thấy con tôi được ăn no”. Trong hình tượng người đàn bà hàng chài, hiện lên một người phụ nữ Việt Nam nhân hậu, bao dung, mềm dẻo, giàu đức hy sinh, “biết hy sinh mấy lời” – Tố Hữu.

Người phụ nữ này đã để lại ấn tượng sâu sắc nhiều năm sau, khi nhìn lại bức “ảnh chiếc thuyền ngoài xa”, bây giờ nghệ sĩ Phùng cũng thấy người phụ nữ ấy đã bước ra từ bức ảnh… giữa đám đông. đồ đồng. Đó là hình ảnh của những con người khốn khổ không thấy đâu trong cuộc sống bình dị đời thường. Họ kiên trì với mọi thứ, không phải vì bản thân mà vì những người thân yêu của họ.

Thông qua những nét biểu cảm từ ngoại hình đến cử chỉ, lời nói đến hành động … nhân vật người đàn bà hàng chài đã trở thành biểu tượng khó quên giúp Nguyễn Minh Châu thể hiện tư tưởng nhân văn sâu sắc của mình. Màu cho những câu chuyện cổ tích. Cảm thông, lo lắng cho những số phận bất hạnh của những con người bị mắc kẹt trong nghèo khó, khốn khó, tàn bạo. Đồng thời thể hiện niềm tin yêu, quý trọng những phẩm chất tốt đẹp trong tâm hồn, nhân cách của một con người luôn nhân hậu, vị tha.

Cảm nhận về người đàn bà hàng chài ở tòa an huyện ngắn nhất

Nguyễn Minh Châu là một tác giả hàng đầu của nền văn học chống Mỹ của Việt Nam, người đã “mở đường cho các bậc anh tài” (Nguyên Ngọc) cho sự nghiệp đổi mới văn học từ năm 1975 đến nay. Một nhà nghiên cứu hàng đầu ở Nga. Ni Culin nói: “Trước năm 1980, nhân vật của Nguyễn Minh Châu được Nguyễn Minh Châu gột rửa và bao bọc trong bầu không khí vô trùng”. Chúng ta có thể thấy điều đó qua nhân vật Nguyệt trong “Trăng sáng”. Những ngày sau này, truyện ngắn “Chuyến tàu đi xa” mang nhiều cảm hứng trần tục hơn và nhiều triết lý nhân sinh hơn. Tuy nhiên, thành phần ‘cố gắng tìm kiếm viên ngọc ẩn trong tâm hồn con người’ của anh vẫn được giữ nguyên. Trong truyện ngắn ‘Chiếc tàu ngoài xa’, nhân vật trung tâm của tình huống nghịch lí là một người đánh cá. Thông qua nhân vật này, người nghệ sĩ bộc lộ con người của mình và gửi gắm thông điệp về nghệ thuật và cuộc sống.

Nếu bạn đọc ‘Con tàu đã xa’, bạn có thể thấy nhân vật cần thủ được họa sĩ giới thiệu là một phụ nữ trạc 40 tuổi. Và khi nhắc đến nhân vật này, Nguyễn Minh Châu không gọi cô ấy bằng một cái tên cụ thể nào. Không hề, mà những cái tên được gọi một cách lung tung: “người mẹ”, “người đàn bà đánh cá”… Không phải ngẫu nhiên mà tác giả không đặt tên nhân vật, mà là dụng ý nghệ thuật sâu sắc. Hàng nghìn phụ nữ đau khổ, bất hạnh cần được cảm thông, chia sẻ.

Người đánh cá có khuôn mặt thô kệch, thân hình quen thuộc của người phụ nữ miền biển, gương mặt lõm bõm “từ những đêm dài kéo lưới, nét mặt mệt mỏi, nét mặt xanh xao, ngái ngủ. Đây là bức tranh. Có lẽ tất cả của bà trong sóng gió cuộc đời. gánh nặng của sự ô nhiễm: sức sống. “Vẻ đẹp thảm hại còn hiện rõ ở tấm lưng áo đã bạc màu và rách nát, và ở chi tiết miêu tả phần thân dưới ướt đẫm của cô.” Tìm một chỗ để ngồi. “Lần thứ hai Dow phải gọi cô, cô ấy nói, “Tôi đứng dậy và cố gắng ngồi xuống mép ghế. Lùi lại. Có lẽ nó đã ở dạng con người. Bởi người nghèo luôn xem sự tồn tại của mình là phi lý, luôn mặc cảm, tự ti trong cuộc sống này, họ muốn hạn chế tối đa sự vướng víu, khó chịu mà mình có thể gây ra cho những người xung quanh.

Nguyễn Minh Châu không chỉ dừng lại ở ngoại hình của các nhân vật mà còn thấm vào ngòi bút đầy tinh thần nhân đạo để khám phá mạch ngầm hiện thực về số phận bất hạnh của người đánh cá. Ấn tượng lớn nhất về nỗi bất hạnh của người phụ nữ đối với độc giả là sự cam chịu. Khi đi qua bãi bể hư hỏng chưa kịp tiếp cận phương tiện, người phụ nữ này nói: “Nhìn ra …. rồi giơ tay định gãi hoặc định đầu rồi lại cúi xuống xem mắt.” Chìm “xuống”. Đó là một nơi quá quen thuộc với cô, có thể thấy một sự quen thuộc khủng khiếp vì thói quen đánh đập của chồng cô. Ngày 3 nhẹ và ngày 5 nặng. Đôi mắt anh nhìn xuống đôi chân mòn mỏi như một tên tội phạm đang chờ đợi sự trừng phạt không thể tránh khỏi. Khi bị đánh đập không thương tiếc, người phụ nữ bị đánh với vẻ mặt nóng nảy, đó là thái độ của một người không oán trách, không oán hận, không trốn tránh, nhẫn nại làm nhiệm vụ một cách đau đớn.

Người đánh cá phải chịu đựng đau đớn tột cùng, vừa bị hành hạ thể xác đến kiệt quệ suốt đêm kéo lưới, vừa bị chồng đánh đập không thương tiếc. Về cảm xúc đau đớn, về sự non nớt và nỗi sợ hãi bị tổn thương khi những đứa trẻ phải chứng kiến ​​những điều trái ngược của cuộc sống. Nó mô tả một người mẹ đang khóc và vỗ tay nhiều lần để ngăn con mình phạm tội vô luân. Nguyễn Minh Châu chia buồn trước nỗi đau đớn khôn cùng của người đàn bà hàng chài. Đồng thời, gánh nặng lương thực tăng lên và cuộc sống đói nghèo rơi vào một vòng luẩn quẩn. Trước năm 1975, mỗi khi biển động, cả nhà lại ăn món xương rồng luộc chấm muối. Khi cuộc cách mạng về cuộc sống bớt nghèo đi nhưng nỗi lo về miếng ăn vẫn còn đó.

Lời kết 

Trên đây là tổng hợp bài Phân tích và Cảm nhận về hình tượng người đàn bà hàng chài ở tòa án huyện mà TMDL muốn gửi tới các bạn. Hy vọng với những kiến thức này có thể giúp bạn phân tích được những bài văn hay.

Lương Sinh

Lương Sinh là một tác giả đầy nhiệt huyết trong lĩnh vực giáo dục, ngoại ngữ và kiến thức. Với hơn 10 năm kinh nghiệm làm việc trong ngành, cô đã tích lũy được rất nhiều kiến thức và kỹ năng quan trọng. Với tình yêu với ngôn ngữ và mong muốn chia sẻ kiến thức, Lương Sinh đã quyết định sáng lập blog tmdl.edu.vn. Trang web này không chỉ là nơi chia sẻ những kinh nghiệm và kiến thức cá nhân của cô, mà còn là một nguồn thông tin hữu ích cho những người quan tâm đến giáo dục, kiến thức và ngoại ngữ. Đặc biệt là tiếng Anh và tiếng Trung Quốc.
Back to top button